Mảnh Vá Trái Tim

Mảnh Vá Trái Tim

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325714

Bình chọn: 10.00/10/571 lượt.

ng ngày một

yếu đi, ngày phân chia gia tài của Hứa gia chỉ còn là việc sớm muộn, cô

biết Hứa Ngạn Thâm bây giờ đang rất cần gì, nên thiên vị muốn giúp anh

lập công.

Cô hiểu rõ hơn ai hết, từ nhỏ đến lớn, Hứa Ngạn Thâm phải sống trong khổ sở thế nào.

Anh ngồi trở lại vị trí, bắt đầu nghiêm túc lật xem tài liệu, như không muốn trả lời câu hỏi của cô.

- Bởi vì Chức Tâm... đã tìm được việc à? - Hạ Hà thăm dò.

Anh sững người - Sao em biết chuyện của Chức Tâm? - Giọng anh có vẻ bình thường nhưng thật ra đầy sự đề phòng.

- Em đoán thôi - Nhìn thấy sự phòng bị của anh, Hạ Hà giấu nỗi khó chịu vào lòng.

Không còn cách nào khác, từ nhỏ anh đã có cá tính như vậy, cô dính chặt lấy

anh, đuổi cũng không đi, đeo dính gần mười năm, anh mới thật sự tin

tưởng cô.

Cô không chỉ biết Chức Tâm đã tìm được công việc

mới mà còn biết Chức Tâm bị đồng nghiệp cô lập, cô biết nhiều hơn cả

những gì anh biết.

Anh không hề ngẩng đầu lên, mắt vẫn nhìn vào tài liệu - Chuyện của cô ấy không liên quan gì đến dự án hợp tác

của chúng ta - Anh không muốn nhắc đến.

Anh có thể đừng như thế được không, tìm cô ấy nói chuyện đi mà, thái độ mềm mỏng một chút,

để cô ấy biết anh không thể không có cô ấy, ok? - Hạ Hà không biết nói

gì với tính tình khô cứng của anh.

- Anh đã nói rồi, cô ấy

đã biết - Thái độ của anh chưa đủ rõ ràng sao? Nếu có thể từ bỏ cô, anh

đã không đuổi theo như thế.

Anh không hiểu thì em dạy cho anh hiểu!

Đó là tất cả những gì anh có thể nói, nhưng thái độ của cô vẫn là tiếp tục tìm việc, tiếp tục rời xa anh.

- Tạp chí Thành Đô - anh nhớ rồi!

- Đừng nói với em, ánh mắt khủng bố này của anh có nghĩa là anh muốn đối

phó với tờ tạp chí đó? - Hạ Hà lập tức nhìn ra sự u ám trong mắt anh, có gì đó bất thường.

Anh không nhìn cô, vừa có ý nghĩ đó, anh đã gọi điện ngay - Trợ lý Ngô, ‘Tạp chí Thành Đô’...

Hạ Hà dùng sức nhấn tắt điện thoại của anh, cô hét lớn - Xin anh, anh muốn tiếp tục làm căng thẳng mối quan hệ giữa hai người sao? Anh lý trí một

chút có được không? Việc anh nên làm bây giờ không phải là dùng sức mạnh của mình để đàn áp, đẩy cô ấy càng ra xa anh, mà là kéo cô ấy trở về!

Nghe nói thế, anh trừng ánh mắt nghiêm khắc nhìn Hạ Hà, con tim anh lại đập thình thịch như trống giục. Màn đêm càng sâu càng lả lơi.

Cô và Cảnh ngồi suốt ba đêm liền ở câu lạc bộ đêm đó.

- Cô gái đi giày cao gót màu đỏ đó nếu cứ nhảy liên tục như thế sẽ suy

kiệt vì mất sức, thậm chí dẫn đến chết người - Cảnh kề sát tai cô thì

thầm, trong con mắt của người ngoài, họ rất giống một cặp tình nhân.

Cô len lén chụp hình.

Lần đầu tiên chụp lén, cầm chiếc máy kỹ thuật số, cô không tránh khỏi căng

thẳng, may mà, Cảnh luôn bên cạnh che chắn giúp cô.

Ở đây,

sau hai giờ đêm, thứ gì cũng có, thuốc lắc, ketamine[1'>, thuốc kích dục, cần sa, ma tuý đều giống như bia ướp lạnh được bán rất công khai.

[1'> Thuốc gây ảo giác.

Ở đầu bên kia, vì vừa ghi bàn, gã đàn ông béo tốt ngồi ở một góc hưng phấn đè một gã gầy trơ xương xuống, giở trò đồi bại.

Cảnh lấy bàn tay ấm áp của mình che mắt cô, để cô không phải nhìn thấy cảnh

tượng mà chính cậu còn thấy buồn nôn, không muốn ở lại đây thêm một phút nào nữa.

Ở đây, cánh cửa sắt vừa kéo ra, hoàn toàn là một thế giới thác loạn, điên cuồng.

Phía trước mặt có một cô gái ngồi xem đá bóng, cười hềnh hệch, đi đứng loạng choạng như người vô hồn, lắc qua lắc lại vỗ tay, rõ ràng là vừa hít cần sa xong.

Hôm đó, còn có một người đàn ông nói chuyện giật

cục, chẳng ai hiểu anh ta nói gì. Vì thế anh ta rất tức giận, cảm thấy

mọi người đều khinh thường mình, thật ra đầu óc anh ta đã bị một lượng

lớn katemine làm cho mụ mẫm.

- Chụp được chưa? Hôm nay

chúng ta về sớm thôi - Hai đêm trước, chỉ là muốn làm lơ là sự cảnh giác của đám bảo kê, đêm nay, mới thật sự tác nghiệp.

- Ừm - Cô gật đầu.

Ánh mắt sắc lẹm của bọn bảo kê quay sang nhìn họ. Cảnh lập tức ngã vào lòng cô, hông cậu vừa khéo đè lên chiếc máy chụp hình, nét mặt cậu hưng

phấn, như đang nói những lời mật ngọt, cậu áp sát vào mặt cô, tư thế của hai người khiến người ngoài tưởng là đang hôn nhau.

Phía dưới chỗ ngồi của họ, vung vãi vài viên thuốc mà họ vừa mua.

Cô cảm thấy lành lạnh trên má, thì ra là cặp kính dày cộm của cậu.

Môi và môi đang ở khoảng cách rất gần, cô cụp mắt, nhìn thấy tai trái của cậu lấp lánh chiếc hoa tai bằng đá lam ngọc.

"Cậu ta rất cố chấp, những việc không muốn làm, khó có ai có thể ép được cậu ta.”

“Ví dụ như việc xỏ lỗ tai, tôi đã nói với cậu ta biết bao nhiêu lần rồi mà cậu ta không chịu là không chịu.”

Lời của Ngô Đại Sơn lởn vởn trong đầu cô.

Cải trang thành một gã ngờ nghệch, áo sơ mi trắng, quần âu bên dưới lại

được may bằng vải jean đen, kiểu tóc nhà quê, lại đeo một chiếc hoa tai. Chính cách cải trang vẻ ngoài thật thà, tâm hồn trống rỗng này của cậu

mới lấy được lòng tin của những kẻ ở đây.

Những kẻ bảo kê đi qua trước mặt họ, cậu mới buông cô ra.

Đối phương đổi viên đá khác trong ly cho họ, nhìn họ một cái rồi giậm chân bỏ đi.

Cậu cất máy chụp hình của cô vào túi mình.

- Tôi mệt rồi, chúng t


pacman, rainbows, and roller s