
Đình Vũ nôn nóng điểu khiển tay lái, khó khăn lắm mới đến được chỗ đối diện
công ty Thẩm Tĩnh. Anh sốt ruột gõ lên vô lăng, ngao ngán chờ đợi tín hiệu giao
thông chuyển sang đèn xanh, thì Thẩm Tĩnh đột nhiên mở lời.
“Em xuống ở đây được rồi, sang đường một cái là đến”, nói đoạn, cô cởi dây an
toàn, trước khi bước xuống đường còn mỉm cười tạm biệt anh.
“Sang đường em nhớ cẩn thận chút, phải để ý xe cộ đấy!”, anh dặn cô.
“Biết rồi mà.” Cô vẫy tay, vừa đặt chân xuống đường thì suýt bị một chiếc xe
máy phóng ẩu quệt phải.
Cô cũng chẳng sợ lắm, chỉ khẽ kêu một tiếng nhưng Mạnh Đình Vũ thì hết hồn, vội
vàng kéo cô vào trong xe.
“Thôi, em vụng về thế này, để anh đưa em qua đường, mỗi lần nhìn em sang đường,
anh lại mất công tổn thọ nửa năm.”
Anh không cho cô xuống xe mà thắt lại dây an toàn cho cô. Anh thà mất công một
chút cũng muốn tự mình đưa cô qua đường, đến trước cửa công ty cô mới yên tâm
thả cô xuống.
Trước sự quan tâm của người yêu như thế, Thẩm Tĩnh cảm thấy cuộc sống này quá ư
ngọt ngào, như thể được nếm vị mật ong thơm phức. Cô mỉm cười sung sướng tạm
biệt anh, sau đó quay người lên lầu.
Ngồi trong văn phòng, một nửa tâm trí cô dành cho công việc, còn nửa kia mải mê
nhớ nhung người yêu tuyệt vời của mình.
“Sao lại đờ người ra thế?”, cô đồng nghiệp bên cạnh thấy Thẩm Tĩnh cứ ngẩn
người ra thì tò mò sán lại hỏi.
“Mình đang nghĩ tối nay nên làm gì để chúc mừng sinh nhật Đình Vũ”, cô thật thà
trả lời.
“Sinh nhật của bạn trai cậu à?”
“Ừ.”
“Hai người tình cảm thật tốt”, cô đồng nghiệp tỏ ra ngưỡng mộ, “Lần sinh nhật
vừa rồi của cậu, anh ấy đã gửi một bó hồng thật to đến công ty”.
“Ừ, anh ấy đối với mình rất tốt”, Thẩm Tĩnh mỉm cười hạnh phúc.
“Hai người quen nhau mấy năm rồi?”, cô đồng nghiệp bắt đầu lân la tra khảo.
“Bốn năm rồi.”
“Lâu vậy rồi cơ à? Có nghĩ đến chuyện kết hôn chưa?”
“Không nhanh vậy đâu”, hai má Thẩm Tĩnh dần ửng hồng, “Mình mới đi làm chưa
lâu, anh ấy cũng còn trẻ, phải tập trung xây dựng sự nghiệp trước đã”.
“Nói như thế cũng không sai, nhưng cậu phải cẩn thận đó, một người đàn ông có
điều kiện tốt như bạn trai cậu, không ít các cô gái muốn giật lấy đâu. Đêm dài
lắm mộng, cậu hiểu chứ?”
Trái tim Thẩm Tĩnh bất giác đập loạn nhịp.
Tuy cô biết rõ lời cảnh cáo của cô bạn đến tám phần là vô căn cứ nhưng vẫn
không tránh khỏi có chút bất an. Trước giờ Đình Vũ luôn được các cô gái chào
đón, theo cô được biết, ngay tại công ty anh cũng có vài cô công khai bày tỏ
tình ý với anh.
“Mình tin Đình Vũ, anh ấy rất yêu mình”, cô trịnh trọng tuyên bố.
Đồng nghiệp liền ném cho cô một cái nhìn thâm thúy: “Cậu có niềm tin thì tốt
rồi. Trong thời buổi này, ai dám cam đoan cả đời cũng không thay lòng chứ? Yêu
nhau bốn năm như hai người đã hiếm thấy lắm rồi, cố lên nhé!”.
“Cảm ơn cậu”, Thẩm Tĩnh cười gượng.
Không cần người khác nhắc, tự cô cũng biết những lời thề non hẹn biển, sống
chết bên nhau chỉ là chút ngọt ngào không thể thiếu trong lúc hai người đang
chìm đắm trong men say tình ái mà thôi, mặc dù cô tính khí trẻ con nhưng cũng
không đến mức ngây thơ hết thuốc chữa.
Chỉ là, cô vẫn luôn tin vào vẻ diễm lệ của tình yêu, luôn khát khao được ở bên
người mình yêu cho đến giây phút cuối cùng của cuộc đời.
Cô tin rằng Đình Vũ yêu cô sâu sắc, và cô cũng yêu anh đắm say.
Bởi vậy, hai người nhất định sẽ tay nắm tay cùng nhau đi đến phía cuối con
đường.
Nhất định như thế...
Vào giờ nghỉ trưa, Mạnh Đình Vũ vẫn dán mắt vào màn hình máy tính, các số liệu
liên tục biến động, sau vài giây lại tự động cập nhật.
“Đình Vũ, chúng ta sử dụng chiến lược đầu tư kiểu Butteríly được chứ?”, đồng
nghiệp đối diện lớn tiếng hỏi.
“Áp dụng cho cổ phần nào?”, anh không ngẩng đầu, bộ não tính toán theo sát
những con số đang biến động.
“Cổ phần của Đài Loan.”
“Cậu cho rằng cổ phần của Đài Loan sẽ không có biến động lớn?”
“Ừ, mình theo dõi gần đây nó đứng nguyên, không lên cũng chẳng xuống.”
“Cậu nghĩ sao, Tiểu Chu?”, anh quay sang hỏi một đồng nghiệp khác.
“Mình đồng ý! Hai hôm nay lượng giao dịch ít quá, chán chết được.”
Mạnh Đình Vũ suy nghĩ trong giây lát: “Được, vậy sẽ chơi đòn Butterfly, cậu dự
đoán chút về độ chênh lệch giá cả của nó”.
“OK! Cứ giao cho mình!”
“Đình Vũ!”, lại một đồng nghiệp nữa gọi anh, “Hai trăm cổ phiếu S&P500 mà
chúng ta mua của SIMEX, có lẽ đã đến lúc tung ra thị trường rồi nhỉ?”.
“Giá lúc này thế nào?”, anh hỏi.
Người kia đưa ra một con số.
Anh nhấp chuột mở một íolder để tìm tài liệu phân tích về SIMEX, lướt qua một cái:
“Bán một trăm cổ phiếu trước, chỗ còn lại chờ giá tăng lên ta sẽ thực hiện
chiến lược kinh doanh sau”.
Thực hiện lệnh xong, anh tính và vội miếng cơm đã nguội trên bàn thì lại nghe
tiếng người khác gọi.
Anh đành buông đũa xuống: “Chuyện gì?”.
“Di động anh kêu, lúc nãy anh để quên ở phòng họp”, cô trợ lý duyên dáng bước
lại chỗ anh, “Nó kêu mãi từ bấy đến giờ”.
Mạnh Đình Vũ sững người, đón lấy chiếc di động:
“Cảm ơn cô, Cao Lệ Na”. Lướt qua màn hình, thì ra là Thẩm Tĩnh gọi.
Anh bắt máy: “A lô”.
“Đình Vũ, sao