
cô ấy? Sao hai người lại hay gặp nhau? Quan hệ giữa hai người là
gì?”.
“Đừng vội”, Ngụy Nguyên Lãng đưa tay trấn an anh, “Tóm lại thì để anh đưa cậu
đến gặp cô ấy đã”.
Nhìn dáng vẻ điềm đạm từ tốn của Ngụy Nguyên Lãng, Mạnh Đình Vũ cũng không tiện
tiếp tục dò hỏi, đành phải nén lại cơn nóng nảy, chui vào xe anh.
Chiếc Lexus màu vàng sâm banh nhẹ nhàng lướt qua khu Đạm Giang chật hẹp rồi
dừng lại trước cổng một khu tập thể hẻo lánh, đúng lúc đó cánh cửa sắt chạm
khắc đủ loại hoa bên phải mở ra, mấy đứa trẻ lớn bé khác nhau nhốn nháo lao ra
ngoài.
Phía sau là một cô gái duyên dáng xinh đẹp.
Lồng ngực Mạnh Đình Vũ chợt thắt lại, như thể trúng một đòn mạnh.
Mái tóc đen tuyền óng ả buông trên bờ vai thon, tà váy trắng lay động trên đôi
chân nhỏ nhắn, giữa eo là một dây đai rực rỡ bềnh bồng trong gió.
Cô bước lại, dịu dàng như chuồn chuồn đậu trên mặt nước, khiến tim anh dấy lên
những đợt sóng dai dẳng.
Một cậu bé chập chững bước về phía cô, giơ ra cánh tay nhỏ mập mạp, cô dang
rộng vòng tay, ôm lấy cậu bé. Cơn gió nhẹ cuối ngày thổi một vài lọn tóc cô
chạm lên mặt cậu bé.
Cậu bé thấy ngứa, khẽ hắt xì, cô âu yếm bật cười, đặt đôi môi hồng tươi hôn lên
vầng trán nhỏ nhắn của cậu bé.
Dưới ánh hoàng hôn ấm áp, khung cảnh cô ôm chặt cậu bé đó, đẹp tựa một bức
tranh thuộc trường phái ấn tượng.
Mạnh Đình Vũ chỉ cảm thấy lồng ngực chấn động, cơn ghen ngùn ngụt bốc lên.
Đứa bé đó là con của cô ấy ư? Thì ra cô ấy đã kết hôn rồi?
Anh quay sang phía Ngụy Nguyên Lãng, đang định cất tiếng hỏi thì nhận ra đối
phương đã sớm xuống xe, chầm chậm tiến về phía thân hình mà anh chỉ dám nhìn từ
xa.
“Thẩm Tĩnh!”, tiếng gọi vui vẻ và thân thiết đó làm anh cảm thấy bực bội.
“Anh Nguyên Lãng?”, Thẩm Tĩnh quay đầu lại, bờ môi hồng tươi khẽ cong thành một
nụ cười, niềm nở chào đón, “Sao tự dưng anh lại đến đây?”.
“Anh muốn gặp em nên đến thôi”, Ngụy Nguyên Lãng thẳng thắn trả lời. Mạnh Đình
Vũ nghe xong kinh ngạc, Thẩm Tĩnh cũng không giấu nổi vẻ bất ngờ.
Cô đặt cậu bé con xuống, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Ngụy Nguyên Lãng: “Có
chuyện gì xảy ra sao?”.
Ngụy Nguyên Lãng mỉm cười trả lời ánh mắt nhạy bén của cô: “Anh không thể đến
gặp em sao?”.
“Đương nhiên là được, chỉ có điều...”, Thẩm Tĩnh nhận ra mấu chốt vấn đề,
“Những lời này không giống tính cách của anh cho lắm”.
“Sao lại không giống chứ?”
“Bởi vì anh sẽ không vô duyên vô cớ đến tìm em.”
“Thẩm Tĩnh, em nói thế làm anh đau lòng quá!”, Ngụy Nguyên Lãng chớp chớp mắt,
nửa đùa nửa thật trách móc, “Anh đã luôn xem em như một người bạn đặc biệt, thế
mà...”.
“Em cũng luôn coi anh như một người bạn đặc biệt, có điều...”
“Vì thế anh đến gặp em là lẽ tất nhiên”, Ngụy Nguyên Lãng nhanh nhẹn cướp lời
Thẩm Tĩnh. Cảm nhận được một ánh mắt nóng như nòng đạn phía sau, anh thầm cười
trộm.
Thẩm Tĩnh không để ý sau lưng anh còn có một người đàn ông khác, chỉ cảm thấy
hôm nay hành vi của anh có chút là lạ. Cô nhíu mày suy ngẫm không biết Ngụy
Nguyên Lãng đang có âm mưu gì đây.
“Đúng rồi, Thẩm Tĩnh, tối nay em đi ăn cơm cùng anh được không?”, Ngụy Nguyên
Lãng lên tiếng.
“Có chuyện gì à?”, Thẩm Tĩnh do dự hỏi lại.
“Cứ phải có chuyện gì mới rủ em đi ăn cơm được sao?”
“Được thôi, chờ em xem lại lịch làm việc đã.” Muốn đùa thì em cũng sẵn lòng
phối hợp thôi. Thẩm Tĩnh mỉm cười. “Nếu không có việc gì thì tất nhiên em không
phản đối được đi ăn tối với một người đàn ông đẹp trai rồi.”
“Em nói anh là người đàn ông đẹp trai sao?”, Ngụy Nguyên Lãng cười vui sướng.
“Nếu không thì là ai chứ?” Không biết anh ta tính chơi trò gì đây.
“Nếu như anh nói, muốn cùng ăn bữa tối nay với em không chỉ là mình anh, mà còn
có thêm một anh chàng phong độ ngời ngời thì em có đồng ý không?”
Cuối cùng cũng đến lúc lật ngửa lá bài.
Thẩm Tĩnh có chút thiểu não lừ anh một cái. Chẳng nhẽ đến anh cũng muốn làm mối
cho cô ư?
“Cảm ơn ý tốt của anh”, cô thở dài, “Có điều không cần đâu, em sợ mình không có
phúc cùng một lúc được hưởng sự ưu ái của hai người đàn ông quyến rũ như các
anh”.
“Đừng vội từ chối, người này nhất định em phải gặp.”
“Sao em lại phải gặp chứ?”
“Bởi vì...”, Ngụy Nguyên Lãng còn chưa kịp giải thích, thì nghe Thẩm Tĩnh hét
một tiếng thất thanh.
Anh kinh hoàng nhận ra, cậu bé lúc nãy được Thẩm Tĩnh bế trên tay đang đuổi
theo trái bóng ra tận đường, ngay góc rẽ, một chiếc taxi băng băng lao đến.
“An An!”
Thẩm Tĩnh hoảng loạn hét lên, túm váy đuổi theo. Cô đẩy đứa bé sang một bên, bị
mất thăng bằng nên ngã xuống đất, chiếc taxi phanh gấp phát ra âm thanh ghê rợn
dội vào tai cô như đòi mạng, cô nhắm mắt, lấy hai tay ôm đầu theo bản năng.
Bất ngờ, một người đàn ông lao đến giật cô lại trong khoảnh khắc ngàn cân treo
sợi tóc, anh ôm cô vào lòng, hai người lăn về phía vỉa hè.
Dư âm của tiếng phanh gấp vẫn rít lên bên tai, nhưng mọi nguy hiểm đã qua đi.
Thẩm Tĩnh run rẩy hé mắt.
Trước mặt cô là một khuôn mặt đàn ông, từng nét trên mặt đều rõ như tạc, mỗi
đường nét đều toát lên vẻ tuấn tú, đôi mày đang nhíu lại, lộ vẻ hãi hùng.
Một khuôn mặt rất