
i có thể dễ dàng tiếp nhận người khác, cũng không dễ dàng tín nhiệm
một ai, một khi đã tín nhiệm thì sẽ giao phó hết tâm tư tình cảm cho
người đó, cho nên sẽ không cho phép tâm tình của mình dính điểm nhơ.
"Mới vừa rồi, có người gọi điện thoại cho cô, tôi không cẩn thận cúp máy."
Trình Lan giải thích, cô không biết Tử Ca cùng Mộ Diễn có quan hệ gì,
nhưng cũng nên báo cho cô một tiếng
Tử Ca cầm lấy
điện thoại do Trình Lan đưa tới, rũ xuống mắt ồ một tiếng, mặc dù không
biết Mộ Diễn gọi điện thoại tới có chuyện gì, nhưng là giờ phút này cô
không có bất kỳ cảm giác nào. Nhớ tới buổi tối gọi điện cho anh nghe
được giọng của một người con gái, Tử Ca trong lòng không khỏi phiền
não.
"Trình Lan, cô yêu người đàn ông kia sao?" Nếu không cũng sẽ không để anh ta chà đạp thân thể.
Khóe miệng Trình Lan kéo dài không tính là đang cười, "Tử Ca, con người ắt
sẽ phải thay đổi, tôi có từng cầu xin anh ta trả giá cao, không có gì có yêu hay không?."
Sở Luật, anh căn bản không hiểu yêu là gì. Mà, Trình Lan, cái cô cần là tiền.
Trình Lan dựa đầu thành giường, hai tay khoanh trước ngực, thân thể chỉ cần hoạt động nhẹ cũng cảm thấy đau, phía dưới bị tê liệt, cảm giác đau đớn in vào trái tim, người đàn ông hung ác tàn bạo, chỉ cần nhớ tới một phần là cảm giác bị tê liệt một phần, tiến vào một cách mạnh mẽ như vậy chiếm giữ thân thể cùng trái tim cô, khiến Trình Lan ngay cả dũng khí
cự tuyệt cũng không có.
Nước mắt chảy ra thấm ướt
cánh tay, lại không thể hiện ra tâm tình của mình, trong phòng đột nhiên yên tĩnh, Tử Ca cố gắng để cho mình hô hấp thuận lợi, cô không muốn để cho người khác dòm ngó đến nội tâm của mình.
++++++++++++++++
"Trương mụ, người đừng vội, từ từ nói, chuyện gì xảy ra?"
Trình Lan ngồi ở một bên thấy Tử Ca cầm điện thoại di động ngẩn người, không
nhịn được lên tiếng quấy rầy, "Không trở về sao?"
"Tử Ca, tỉnh tỉnh."
"Tiểu. . . . . . Tiểu thư, phu nhân hiện tại, không tốt cho lắm. . . . . ."
Trương mụ lời nói lắp bắp, Tử Ca hốt hoảng cầm điện thoại di động luống
cuống tay chân đi mặc quần áo.
"Thế nào, Tử Ca, đừng hoảng hốt."
"Tóm lại, cô, cô nhanh tới đây." Trong thanh âm đã có chút kinh hoảng, không kịp nói những thứ khác Tử Ca mặc quần áo liền đi ra ngoài, Trình Lan ôm lấy cánh tay Tử Ca , ổn định thân thể như muốn ngã nhào của Tử Ca.
Lầu dưới, một chiếc Audi R8 phách lối dừng ở khu dân cư cũ rách, người đàn ông nắm điện thoại di động sắc mặt âm trầm , khóe miệng cười kéo dài.
Hạ Hạ, cô lại dám trắng trợn không nghe điện thoại của tôi, thật cho là tôi không tìm được cô sao?
Tử Ca cùng Trình Lan vội vã chạy tới bệnh viện , liền thấy người đàn ông
phách lối đứng ở hành lang bệnh viện, anh đứng bên cạnh cửa sổ, gió thổi vào bộ tây trang màu đen, gió lạnh, khí thế trên người anh lại càng
lạnh hơn
Nghe được tiếng bước chân, anh xoay người lại, trên khuôn mặt tuấn mỹ nở nụ cười tà mị, "Hạ Hạ."
Một khắc kia, Tử Ca cảm thấy người đàn ông trước mặt mang theo bóng tối bao trùm, tại sao anh lại đến đây? "Khốn kiếp. . . . . ."
Tử Ca đạp giày cao gót bước nhanh, tiến về phía trước, một tay giơ trước
mặt người đàn ông kia. Không để cô như ý, người đàn ông dễ dàng bắt được tay cô, chỉ xoay tròn một cái cả người cô nằm trong ngực anh, lệ trong
mắt đã được cô kìm chế , dọc đường đi trong lòng cô run run sợ hãi vào
giờ khắc này đều nổ tung.
“Tại sao anh có thể làm như vậy? Tại sao anh có thể. . . . . ." Tại sao có thể lấy bệnh tình của mẹ ra hù cô.
Nhẫn nhịn không được, lệ trong mắt đã rớt xuống, Tử Ca giơ hai chân đạp anh một cái, sự ủy khuất trong lòng cùng sự sợ hãi lập tức bộc phát ra
ngoài, khiến cô muốn phát tiết lên người khác, động tác của cô khiến
chân mày Mộ Diễn nhíu chặt, anh ôm lấy cô đặt cô lên bả vai, bàn tay giữ đôi chân đang đạp loạn của cô, động tác này khiến Tử Ca cả kinh, đầu
hơi rũ xuống, cô cảm thấy cả đầu đang treo lơ lửng, trong lòng dâng lên
cảm giác khẩn trương.
"Anh. . . . . . Để tôi xuống. . . . . ." Tử Ca giùng giằng muốn thoát khỏi bàn tay anh, nhưng tư thế như
vậy khiến cô suy sụp hoàn toàn, sắc mặt đỏ bừng không biết là vì động
tác của anh hay vì cảm giác của bản thân, trực giác nổi lên một trận khó chịu.
Người đàn ông nặng nề vỗ vào mông của cô,
thấp giọng lộ ra vẻ uy hiếp, "Nếu không nghe lời tôi sẽ đem cô ném ra
ngoài."
"Trình Lan. . . . . ." Tử Ca thất thanh thét chói tai.
"Đến, đến." Cô hốt hoảng phải dùng loại ngôn ngữ này để ám chỉ
"Người nào đưa cho cô lá gan, lại dám không nhận điện thoại của tôi." Âm thanh của Mộ Diễn rất lạnh, mang theo cảm giác bị chọc giận, không vui. Rạng
sang, hành lang bệnh viện rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng nói của
người nhà bệnh nhân. Tiếng nói của anh vang vọng, gõ vào lỗ tai của Tử
Ca
"Mộ Diễn, anh khốn kiếp, để tôi xuống, tôi chỉ ngủ quên mà thôi. . . . . ." Tử Ca gấp gáp giải thích, tư thế này khiến cô
cực kỳ khó chịu.
Mộ Diễn liều mạng ôm cô hướng ra bên
ngoài, cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy qua người đàn ông nào như vậy, Trình Lan bước lên trước muốn ngăn cản động tác của Mộ Diễn,