
ng Tạ Phương để cho Tử Ca về nhà nghỉ ngơi một chút, mấy ngày nay vì công việc cô
thường thức đêm, cô cảm giác tinh thần mình có chút hoảng loạn
Mộ Diễn nhìn chằm chằm điện thoại di động , thu hồi ánh mắt, đi vào hội trường
Mấy ngày hôm nay cổ phiếu Chung-Hạ giảm liên tục, may mắn là nó không lớn, không ảnh hưởng nhiều đến công ty anh
Chuông điện thoại di động vang lên, Tử Ca sợ hết hồn, cô lắp bắp nhìn trên
màn hình nhấp nháy một cái tên, do dự có nên nghe hay không chuông điện
thoại di động đột nhiên ngừng lại, lòng cô nhẹ nhõm hơn nhưng lại dâng
lên cảm giác mất mác. Điện thoại di động lại vang lên lần nữa bám riết
không tha
Tử Ca vỗ vỗ ngực khống chế nhịp tim của mình, hít
sâu mấy lần rồi tự cười với mình. Rất tốt, nếu như anh có người đàn bà
khác anh sẽ buông cô ra, đợi đến khi Tạ Phương hoàn toàn bình phục, cô
sẽ tìm một cuộc sống mới
Mộ Diễn, hiện tại tôi đang chờ anh chán tôi đây
===========
Hồi tưởng:
Tạ Phương đã lấy được 25% cổ phần của mình nhưng cô không nói cho bà biết
chuyện Hạ Xương Nguyên bị tập kích, tránh gây áp lực cho bà khiến bệnh
tình xấu đi
Ngón tay lướt qua màn hình, chiếc điện thoại di động màu trắng anh đưa cô chưa từng bỏ quên
Cô vô thức gọi cho Mộ Diễn, một lúc lâu nghe được tiếng nói của anh cô mới hoảng hồn
"Là ai?"
" Là tôi Tử Ca. Mộ Diễn ngày mai có hay không...." Đang nói dở một cô gái đi vào vừa đi vừa nói, thanh âm nũng nịu khiến người ta rợn tóc gáy
Cô định nói gì nhưng không nghĩ ra từ ngữ nào để nói, hai người trầm mặc
hồi lâu, dường như chỉ nghe thấy tiếng hít thở nhỏ của nhau. Đang định
nói những gì nhưng lại nghe được thanh âm của người khác nói chuyện với
anh "Mộ Diễn, anh nhanh một chút tới đây đi"
Cô cảm thấy bối rối, chỉ nhẹ nói" Mộ Diễn, chiếc vòng anh tặng tôi rất đẹp"
Buổi tối hôm nay trời rất đẹp, những vì sao nhỏ lấp lánh trên bầu trời, Tử
Ca đi trên đường cái rộng rãi, cô muốn đi chậm lại vừa đi vừa cảm nhận
hạnh phúc xung quanh, có thể hít khí trời trong lành như vậy cô thấy
vui. Tử Ca cũng không ở trong biệt thự của Tạ Phương, cô có thói quen ở
trong một căn nhà nhỏ, ở đó cô có thể trút hết nỗi buồn, cảm thấy gánh
nặng trong lòng giảm bớt đi
Xúc động là ma quỷ, quả nhiên không sai
Anh ừ một tiếng, Tử Ca không nói lời nào vội vã cúp điện thoại Mộ Diễn hỏi cô nhớ anh sao?
Tử Ca muốn nói cô không nhớ nhưng không cách nào cự tuyệt nhịp đập của
trái tim. Chỉ có thể cười khổ, có những người đàn ông chỉ có thể thưởn
thức từ xa chứ không thể bỏ vào sâu trong nội tâm, Mộ Diễn, anh chính là người như vậy.
Cuối mùa thu ban đêm gió rét lạnh, bóng lưng của cô có vẻ cô đơn mà
trống trải. Đã có lúc cô rất mệt mỏi muốn tìm một người đàn ông đểh co
mình có thể dựa vào một chút, nhưng là ở nơi nào mới có người đó đây?
=======
Ánh đèn xe bắn tới đây, Tử Ca bản năng tránh ra một chút,
nâng lên cánh tay che mắt, xe gào thét vọt quá người cô, tiếng thắng xe
chói tai ở phía sau vang lên, chiếc xe cách cô mười mấy thước, phịch một tiếng đụng vào hàng rào ven đường.
Cửa xe phanh một cái mở ra, một bóng người lảo đảo nghiêng ngã vọt ra,
lảo đảo đụng vào sườn xe, Tử Ca híp mắt nhìn, bóng dáng quen thuộc khiến cô muốn đi nhưng bước chân lại dừng một chút.
Chiếc xe xa hoa từ từ mở ra, người đàn ông mặc bộ tây trang cực kì bắt mắt, thân hình cao lớn đứng bên cạnh cô gái đang nằm trên
mặt đất, bộ tây trang màu đen hoà vào đêm tối, thậm chí, còn trầm hơn.
". . . . . ."
"Tại sao không trốn? Trình Lan, đừng khiêu chiến tính nhẫn
nại của tôi, cô cho rằng cô là ai? Cành vàng lá ngọc? Cô cho là chỉ cần
leo lên giường của tôi thì muốn làm gì cũng được sao?" Lời của hắn vừa
châm biến vừa lạnh nhạt, mang theo vẻ cao cao tại thượng của một thằng
đàn ông.
"Tôi biết tôi không nên tìm đến đây, nhưng đối với anh. . . . . . tôi kém cỏi đến như vậy sao?"
Tử Ca ghé mắt nhìn một màn này, cô dường như không có
phản ứng gì, ban đêm gió lạnh tâm lại càng lạnh hơn khiến con người ta
phải khiếp sợ, Tử Ca xoay người muốn đi, cô cũng không muốn để ý tới mấy việc vớ vẩn
Hắn ta vui mừng đứng ở nơi đó, toàn thân lộ ra khí thế
cuồng vọng bừa bãi, Tử Ca không thấy rõ khuôn mặt của hắn, nhưng giờ
phút này hắn nhàn nhã nhìn cô gái nằm chật vật trên mặt đất tạo nên một
ánh mắt cực kỳ dứt khoát
"Tử, Tử Ca?" Trình Lan nháy mắt hất cánh tay của người đàn
ông ra chạy về phía trước. Tử Ca quay đầu lại, thân thể nhu nhược run
lên.
Cô quay đầu nhìn chằm chằm cô gái kia, cô ta một thân chật vật, trên người áo quần đều bị xé rách, cổ có những vết bầm cùng vết
hoa in đậm trên da thịt
Đang lúc tầm mắt của người đàn ông nhìn về phía cô, Tử Ca
ổn định tâm tình chống lại tầm mắt của người đàn ông kia, cho dù cách
một khoảng cũng gọi là xa, cô cũng có thể nhận ra được ánh mắt băng lãnh và độc ác của hắn
"Trình Lan?" Phảng phất xác nhận Tử Ca gọi tên mình, Trình
Lan nắm thật chặt cánh tay Tử Ca, hơi thở có chút dồn dập mang theo đau
đớn, "Tử Ca, đỡ tôi một cái, tôi đứng không được."
Khóe mắt hung hăng co quắp, Tử Ca cơ hồ có thể đoán được đã
phát sinh chu