
yện gì, cô muốn đi tới, cước bộ lại nặng nề không đứng lên
nổi.
Trình Lan, làm sao lại chọc phải người như vậy?
Tròng mắt nhẹ nhàng chớp chớp lại không kết luận được điều gì
Tử Ca đặt tay ở hông Trình Lan, tròng mắt hung hăng trợn to, Trình Lan hai chân ở trong đêm tối run lẩy bẩy, nắm chặt cái váy bị
rách, đôi chân thon thả có dính một vài tia máu
Lòng cô cảm thấy chua xót, tràn ra khắp thân thể, ánh mắt Tử
Ca ướt át, cho dù biết Trình Lan không thấy được, cô vẫn khẽ gật đầu một cái, lưu loát cởi áo khoác trên người xuống bọc lấy thân thể của Trình
Lan, đón một chiếc taxi, ngồi vào.
Đầu Trình Lan tựa vào bả vai Tử Ca , trong giọng nói cơ hồ có tiếng khóc, "Tử Ca, đừng xem, tôi đau quá."
Dáng vẻ của Trình Lan lúc đó khiến cô rất lo lắng, nhưng cô ta không chịu đi bệnh viện, Tử Ca không thể làm gì khác hơn là chọn nhà nghỉ để đi vào, Tử Ca mở nước nóng trong bồn tắm để Trình Lan rửa sạch
thân thể
Phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy ào ào, mơ hồ còn nghe
được tiếng khóc, Tử Ca đứng ở cạnh cửa lắng nghe động tĩnh bên trong,
sắc mặt của cô lạnh nhạt, không có bất kỳ cảm xúc nào, chỉ có sự lo
lắng, khi nghe được tiếng nước thong thả chảy, Tử Ca mới từ từ đứng lên
ngồi ở trên giường.
Cửa mở ra, Trình Lan trùm khăn tắm đi ra, cô ta cúi thấp đầu ngồi trên giường. Tử Ca đưa cho cô ta một cốc nước ấm, cô ta nhận lấy
uống một hớp, hồi lâu, không nhịn được không khí trầm mặc, Trình Lan
ngẩng đầu lên "Cô không hỏi tôi sao?"
Tử Ca kéo kéo khóe miệng, "Tôi hỏi cô, cô sẽ nói sao?"
Nhớ tới lúc mới lên đại học, mỗi ngày vào buổi tối gọi Trình Lan xuống ăn cơm, cô ta nói giảm cân, nhưng khi vo tình quay ngược trở
lại, thì thấy cô ta đang ngồi trong góc ăn bánh bao. Trình Lan thấy cô
tiến vào lúng túng luống cuống tay chân.
Một khắc kia, Tử Ca muốn cùng Trình Lan trở thành bằng hữu, bởi vì trải qua hoàn cảnh nghèo khó con người càng cố chấp, hơn sống
tình cảm hơn, cũng có một vài người không thể hiểu được thứ tình cảm
đích thực đó
Cho nên, Trình Lan là bằng hữu tốt nhất của cô. Cô ta tiếp xúc với cô
có lẽ vì mục đích cá nhân nhưng cũng bởi vì cô quá tin tưởng người khác
nên họ mới có thể đến gần cô như vậy và cũng bởi vì cô quá tin tưởng
vào hai chữ "Bằng hữu" mới có kết cục ngày hôm nay
"Là, tôi cái gì cũng không có, chỉ là một tiện nữ bán thân, vậy thì thế nào? Tôi làm phiền cô?" Trình Lan từ dưới đất đứng lên, ánh mắt cô ta mang theo hận ý mãnh liệt, cơ hồ muốn đốt cháy những người
đàn ông đã chạm vào cô ta
Chẳng qua là, mọi sự tinh khiết trước kia đã không trở về
nữa, ánh mắt ảm đạm, nghĩ đến người đàn ông kia, Trình Lan cảm giác hô
hấp của minhg đều bị cướp đi, ngay cả nhớ tới hắn ta, toàn thân cũng đau đớn khó nhịn.
"Nghỉ ngơi đi, tôi cũng mệt mỏi rồi."
Nằm một lúc, Tử Ca đã ngủ, mấy ngày nay cô quá mệt mỏi, mệt đến ngay cả mở mắt cũng cảm thấy phí sức, mơ mơ màng màng đang lúc cô nghe được
giọng nói của Trình Lan, "Tử Ca, cô oán trách tôi sao? Cô khẳng định oán trách tôi, nhưng là, khi đó, khi đó tôi thật không có biện pháp."
Tử Ca vén mí mắt, lật người lần nữa ngủ thật say, khóe miệng của cô
treo một nụ cười không để ai thấy được. Trình Lan nhìn cô một chút, nhợt nhạt dưới ánh đèn, hai người dường như đang trở lại khoảng khắc trước
kia khi ở ký túc xá.
Thanh âm nghẹn ngào vang lên, quay đầu nhìn về phía cô gái nằm trên
giường, khóe mắt Trình Lan lộ ra một nụ cười khổ, "Ghét, cái người này. . . . . ."
Không nói thêm gì nữa, Trình Lan nằm ở trên giường nhìn trần
nhà, cảm giác buồn ngủ hoàn toàn không có, cũng chẳng biết tại sao,
trong lòng bởi vì cô gái kia mà ấm áp
Tầng cao nhất, người đàn ông nheo mắt lại, chuông cửa bám riết không
thôi, trên trán Mộ Diễn đang nổi gân xanh, rạng sáng một chút, anh đứng ở trước cửa gác xép hóng mát, nói ra, nhất định sẽ bị Lữ Phương cười
nhạo. "Nụ hôn vốn có độc,
không sợ dũng sĩ sớm bị chế phục, vô năng lực cấm độc, co quắp ở trong
mộng, người nào rồi sẽ quan tâm tôi ốm đau. . . . . ."
Chiếc điện thoại di động màu trắng ở đầu giường vang lên, chuông điện thoại
hấp dẫn sự chứ ý của Trình Lan , cô ta kinh ngạc nhìn chăm chú vào chiếc điện thoại di động, ánh mắt phức tạp liếc nhìn Tử Ca đang ngủ, điện
thoại di động để chuông cũng không lớn, cô quay lưng tiếp tục ngủ, mơ hồ còn có cảm giác không vui do bị quấy rầy.
Trình Lan nhìn hai chữ Mộ Diễn nhấp nháy trên màn hình cảm giác bất an vội vàng bấm nút tắt
Tử Ca dần dần tỉnh, vén mí mắt lên nhìn thì hốt hoảng, Trình Lan đang cầm điện thoại di động của cô.
Trình Lan không có nói gì, không biết Tử Ca định nói cái gì, nhưng lại cảm nhận được trong lòng cô ấy khổ sở.
"Trình Lan, cô biết tôi rồi đấy, thế giới của tôi không tha cho bất kỳ điểm
nhơ nào, cho nên Chung Nham rời tôi đi, giữa bọn tôi liền có giới hạn.
Giống như tôi với cô vậy, mặc dù hiện tại tôi có thể bình thường trao
đổi với cô thì tình cảm cũng không được như trước. Nhưng là, Trình Lan. . . . . ."
Cái nhạc chuông này, bộc lộ cảm xúc một cách mờ
mịt, khiến tâm của Trình Lan cũng run rẩy theo. Tử Ca không phải là
ngườ