
thương vội vã đến hiện trường đã rút lui khi nhận thấy đối tượng đã chết. Không có tổn thương bên ngoài, không có dấu vết vật lộn, không có vết kim tiêm, thoạt nhìn không có gì chứng tỏ đây là một vụ tấn công hay thậm chí một vụ sốc thuốc.
Một chàng trai trẻ chết trước màn hình máy tính và viên thanh tra, người đã thu thập lời chứng của Andrew, nói với anh rằng nguyên nhân cái chết có vẻ là chết tự nhiên. Đây có lẽ không phải là thanh niên đầu tiên chết vì dị tật tim, vì đứt mạch máu, hay vì lạm dụng amphetamine hay đơn giản là vì ảnh hưởng từ lối sống không lành mạnh. “Đám sinh viên là hay bất chấp tất cả để vượt qua các kì thi lắm”. Ông đã gặp nhiều trường hợp khác trong sự nghiệp. Khám nghiệm tử thi sẽ xác nhận tất cả những chuyện đó. Trong lúc chờ đợi, Suzie và Andrew được yêu cầu không rời khỏi bang New York và phải đến trình diện cảnh sát trong vòng hai mươi tư tiếng đồng hồ để lấy lời khai nhân chứng của từng người.
Trước khi cho phép họ rời khỏi hiện trường, viên thanh tra gọi về tòa soạn The New York Times và yêu cầu nối máy với tổng biên tập của Andrew để chắc chắn phóng viên Stilman đang chuẩn bị một bài báo về trường Juilliard và vì việc này anh phải gặp một người tên là Jack Colman trong chiều nay. Olivia Stern xác nhận luôn với ông ta mà không do dự lấy một giây. Cô đề nghị được nói đôi lời với phóng viên của mình. Viên thanh tra chuyển máy cho Andrew.
- Tất nhiên là tôi đang chờ anh tại văn phòng trong một giờ nữa. Olivia nói.
- Đương nhiên rồi.
Anh trả điện thoại di động lại cho viên thanh tra.
- Xin lỗi ông, tôi buộc lòng phải kiểm tra, thủ tục là như vậy. Nhưng tôi đã không nói là ông đi cùng bạn gái.
- Cảm ơn ông. Andrew nói, dù quy định của chúng tôi cũng không cấm việc đó.
Viên thanh tra thả cho họ đi.
*
- Sao anh không nói gì? Suzie thốt lên khi ra đến vỉa hè.
- Nói gì chứ? Nói rằng vì yêu cầu cậu nhóc đó giúp chúng ta tìm ghép các đoạn còn thiếu trong một vở kịch mà chúng ta vô tình khiến cậu ta bị hại chết à? Nói rằng có thể cậu ta bị một tên sát thủ chuyên nghiệp hành quyết và rằng chúng ta có những lí do chính đáng để tin vào giả thuyết này vì tối hôm kia cô đã trừ khử một đồng bọn của gã đó à? Cô có cần tôi nhắc cho cô nhớ chuyện đã xảy ra trên đảo không? Ai trong số hai chúng ta không muốn báo cảnh sát vì sợ cuộc điều tra của mình bị ngưng lại?
- Tôi phải nói chuyện với Knopf, dù anh có thích chuyện đó hay không.
- Cứ làm chuyện gì mà cô thấy là tốt, tôi còn phải đi nói chuyện với tổng biên tập và tôi chưa biết bịa ra chuyện gì để cô ấy cho tôi yên thân. Tôi mang theo lá thư, tôi sẽ nghiên cứu nó ở tòa soạn, cuối ngày chúng ta sẽ gặp lại nhau ở khách sạn. Tôi không thích ý nghĩ để cô lại một mình, hãy cẩn trọng và đừng có bật điện thoại lên đấy.
- Chính anh đã làm điều đó đấy thôi!
- Tôi không còn cách nào khác và tôi đang hối tiếc đây.
*
Andrew cần sắp xếp lại suy nghĩ. Từ đây đến tòa soạn anh phải đi qua chừng hai mươi mốt khối nhà, anh quyết định đi bộ. Khi bước vào quán bar đầu tiên gặp trên đường, anh gọi một cốc Fernet-Coca, nhân viên quầy bar không phục vụ loại đó và Andrew tức tối bước ra.
Trên đường, anh dừng lại trước một quầy điện thoại và bấm số gọi tới San Fransisco.
- Là Andrew Stilman đây. Tôi làm phiền ông được chứ?
- Còn phụ thuộc vào chuyện cậu sặp nhờ tôi, thanh tra Pilguez đáp.
- Tôi vô tình xuất hiện tại hiện trường một vụ giết người. Tôi đã lưu lại đó không ít vân tay, tôi cần một lời bảo chứng để trình bày với các đồng nghiệp của ông.
- Tức là?
- Là ai đó, như ông chẳng hạn, đảm bảo với họ rằng tôi không phải hạng người có thể sát hại một đứa trẻ ranh. Nạn nhân còn chưa tới hai mươi tuổi. Tôi cần được yên thân, đủ thời gian để kết thúc một cuộc điều tra.
Pilguez không trả lời, Andrew nghe thấy cả tiếng ông thở.
- Và tất nhiên, anh chỉ vô tình có mặt tại hiện trường vụ án rốt cuộc ông cũng cất lời, giọng điềm tĩnh.
- Đại khái thế.
- Chuyện xảy ra ở đâu?
- Khu ký túc xá sinh viên Nhạc viện Juilliard, phố 65.
- Anh có ý tưởng nào về kẻ gây án không?
- Không, nhưng là tác phẩm của một kẻ chuyên nghiệp.
- Thôi được, tôi sẽ gọi một cuộc điện thoại. Anh lại đâm đầu vào chuyện gì nữa vậy, Stilman?
- Nếu tôi bảo bản thân tôi cũng không biết thì ông có tin không?
- Tôi được chọn à? Anh có cần giúp một tay không?
- Tôi nghĩ là không, dù gì thì cũng chưa tới lúc.
- Trong trường hợp cần thiết, đừng chần chừ, giờ tôi đang buồn tay buồn chân như con chuột chết đây.
Pilguez ngắt máy.
Khi đến trước tòa soạn, Andrew ngẩng đầu lên để ngắm nghía dòng chữ The New York Times gắn trên mặt tiền. Anh đút hai tay vào túi áo khoác và đi tiếp.
*
Knopf đang đợi Suzie, ông đọc báo, trên một băng ghế ở quảng trường Washington. Cô ngồi xuống cạnh ông.
- Trông cháu có vẻ không vui. Knopf vừa gập tờ báo lại vừa nói.
- Tôi đang hoang mang, Arnold ạ.
- Hẳn phải là chuyện nghiêm trọng thì cháu mới gọi thẳng tên ta như thế.
- Lẽ ra tôi nên nghe lời ông và từ bỏ ý định đi ra hòn đảo đó. Tôi đã bắn hại một người, và tôi sẽ phải sống với cảm giác đó suốt