
khóa nhà cho anh. Tôi đã nghe lời khuyên của anh và đã tiêu sạch khoản tiết kiệm rồi. Tôi đã đặt mua một bộ ga đệm mới.
- Và một ổ khóa mới?
- Để làm gì chứ, nếu có kẻ vẫn muốn phá nó, thì mới hay cũ cũng chẳng thay đổi được gì nhiều. Hẹn gặp ngày mai, anh Stilman, tôi trở lại phòng đọc đây.
Suzie đứng dậy và bưng khay của cô đi khỏi. Andrew dõi mắt theo cô, quyết định tìm hiểu thêm về người phụ nữ có cách cư xử khiến người khác hoang mang này.
Anh rời căng tin thư viện và xuống taxi ở trước số nhà 65 phố Morton.
*
Anh bấm vào tất cả các chuông gọi cửa và chờ cho đến khi rốt cuộc có người xuống mở cửa. Anh gặp một phụ nữ trên chiếu nghỉ tầng ba và nói với bà một cách rất tự nhiên rằng anh đến giao một bức thư cho cô Baker. Khi đến trước căn hộ 6B, chỉ cần một cú hích vai nhẹ anh đã mở được cánh cửa. Vào được bên trong rồi, anh xem xét xung quanh, tiến lại bàn làm việc là lục lọi ngăn kéo.
Các ngăn kéo chỉ có vài chiếc buets và một cuốn sổ ghi chép. Trang đầu tiên viết một dãy số không tài nào hiểu nổi. Trên trang thứ hai có thể nhận ra dấu hằn của một lời nhắn được giất trên trang giấy hẳn đã bị giật đi. Những vết hằn đủ rõ nên có thể đọc được.
“Ta không đùa khi cảnh báo cháy chuyện đó đâu, Suzie. Hãy cẩn thận, trò chơi này quá mạo hiểm. Cháu biết phải liên lạc với ta bằng cách nào rồi, đừng chần chừ khi cần nhé”.
Phần còn lại của sổ ghi chép để trắng. Andrew chụp ảnh hai trang đầu bằng điện thoại di động. Anh vào xem xét phòng ngủ và phòng tắm. Trở lại phòng khách, trong khi kiểm tra kỹ lưỡng các bức ảnh trên tường và chỉnh lại một khung ảnh, anh nghe thấy giọng nói trong tiềm thức hỏi anh đang chơi trò gì, anh biết lấy cớ gì đây nếu có ai đó bước vào? Và vẫn cái giọng rủ rỉ đó giục giã anh rời khỏi nơi này ngay lập tức.
*
Lúc về nhà, Simon đã thấy Andrew ngồi bên chiếc bàn nhỏ trong phòng ngủ, dán mắt vào chiếc máy tính xách tay, tay cầm cốc Fernet-Coca đã vơi một nửa.
- Tớ có thể biết cậu đang làm gì được không?
- Tớ đang cày.
- Cậu uống mấy cốc rồi?
- Hai, có thể là ba.
- Ba hay bốn? Simon vừa hỏi vừa giật cốc rượu từ tay bạn.
- Cậu làm tớ bực rồi đấy, Simon.
- Chừng nào cậu còn ngủ dưới mái nhà này, để đổi lại hãy chấp nhận điều duy nhất tớ yêu cầu cậu. Coca không Fernet khó uống hơn cái thứ này đến thế sao?
- Hơn là cậu nghĩ đấy. Nó giúp tớ tư duy.
- Cứ nói tớ nghe điều gì đang khiến cậu lo lắng, một anh bạn già có thể cạnh tranh với một thứ đồ uống đắng ngắt lắm chứ, ai mà biết được.
- Có điều gì đó không ổn ở cô gái đó.
- Cái cô trong thư viện á?
Simon nằm ngửa ra giường, cánh tay gối sau gáy.
- Tớ nghe cậu nói đây.
- Cô ấy đã nói dối.
- Về chuyện gì?
- Cô ấy bảo là mới chuyển tới căn hộ trên phố Morton được ít lâu, nhưng không phải thế.
- Cậu chắc chứ?
- Không khí ở New York ô nhiễm thật, nhưng không đến mức chỉ trong có vài tuần mà các khung ảnh đã kịp lưu lại dấu vết trên tường. Bây giờ, vấn đề là tại sao phải bịa ra chuyện đó?
- Đơn giản là để cậu không xía vào cuộc đời cô ấy. Cậu ăn tối chưa? Simon hỏi.
- Rồi, Andrew vừa đáp vừa chỉ vào cái cốc vừa bị Simon nẫng mất.
- Mặc áo khoác vào!
Đêm đang dần buông, những con phố của khu West Village lại đông đúc người qua lại. Andrew dừng bước trên vỉa hè đối diện tòa nhà anh ở và ngước mắt nhìn lên ô cửa sổ tầng bốn, nơi ánh điện vừa được tắt.
- Ngủ sớm nhỉ, cô khách trọ của cậu ấy, Simon nói.
Andrew nhìn đồng hồ đeo tay. Cánh cổng tòa nhà bật mở. Suzie Baker ngược lên phố, không nhận ra họ.
- Nếu mong muốn bám theo cô ấy lướt qua tâm trí cậu, thì là không có tớ nhé, Simon thì thào.
- Đi thôi, Andrew vừa nói vừa nắm chặt cánh tay cậu bạn.
Họ đi vào phố West 4 theo bước chân Suzie. Cô gái trẻ vào cửa hàng của Ali, ông chủ hàng tạp hóa biết rõ mọi người dân trong khu. Cô vừa bước vào bên trong đã trở ra ngay, và đi thẳng về phía Andrew.
- Phải cho pin loại nào vào điều khiển ti vi? Tôi thích ngủ thiếp đi trước màn hình ti vi, cô nói với Andrew, lờ tịt Simon.
- Loại AA, tôi nghĩ thế, Andrew lúng búng.
- Pin AA, cô nhắc lại đồng thời trở vào trong tiệm tạp hóa.
Andrew nhìn chòng chọc vào mặt Simon và ra hiệu cho anh đi tới. Họ gặp lại Suzie trước quầy tính tiền. Andrew chìa tờ 10 đô cho Ali để thanh toán tiền pin.
- Tôi muốn hai anh theo sát tôi hơn nữa, như thế bớt lo hơn, Suzie nói.
- Tôi không đi theo cô. Chúng tôi đi ăn tối ở quán Cluny, cách đây hai phố, cô có thể tham gia cùng chúng tôi nếu muốn.
- Tôi đang đi tới một triển lãm ảnh ở khu Meatpacking, hãy đi cùng tôi, sau đó cả chúng ta sẽ cùng ăn tối.
Hai tòng phạm nhìn nhau và đồng ý.
- Tôi đảm bảo với cô là chúng tôi không theo dõi cô, Simon nhấn mạnh.
- Tôi tin điều đó rồi!
*
Phòng trưng bày rộng rãi và trần nhà cao đến chóng mặt, Suzie nhìn ngắm những mảng gồ ghề trên các bức tường bê tông đậm chất kiến trúc.
- Như thế này hẳn sẽ khá thú vị nếu leo từ đây lên đến trần, cô tươi cười nói.
- Cô đây đôi khi còn là nhà leo núi, Andrew nói rõ thêm khi thấy Simon cứ há hốc miệng ra nghe.
Suzie tiến lại gần một bức ảnh được in trên một tấm toan cỡ 3x4