Mạnh Hơn Sợ Hãi

Mạnh Hơn Sợ Hãi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322082

Bình chọn: 10.00/10/208 lượt.

n cô nhức buốt đến ghê người. Cô cởi khăn quàng, và tự chế thành một chiếc găng tay dùng tạm, tự nguyền rủa mình khi nhận thấy sắc tím tái của những vết cước đã hiện lên trên các đốt ngón tay. Cô lại mở ba lô ra, kê chiếc bếp nhỏ lên một tảng đá rồi quyết định dùng nốt chỗ gaz ít ỏi sót lại để làm tan một chút băng rồi uống cho hết khát. Bên ánh sáng của ngọn lửa chập chờn, cô lấy ra cái túi da đã phải trả bằng sinh mạng của Shamir và quyết định xem bên trong nó có gì.

Bên trong nó chứa một bức thư vẫn còn niêm chì trong một phong bì bằng nhựa mà cô tránh không mở ra để khỏi làm hỏng bức thư, một bức ảnh đã phai màu chụp một phụ nữ, và một chiếc chìa khóa màu đỏ. Cô cẩn thận đóng chiếc túi lại và nhét nó vào trong áo.

Khi những giờ phút đầu tiên của ngày mới đến, Suzie lại lên đường. Bầu trời trong vắt. Cô đi loạng choạng, vấp ngã liên tục, lần nào cũng đứng dậy ngay.

Lực lượng cứu hộ tìm thấy cô nằm dài trong một hốc băng tích, gần như đã mất ý thức. Hai má cô sạm đi vì băng lạnh, máu đã tụ lại thâm đen ở các ngón của bàn tay không đeo găng, nhưng điều gây ấn tượng mạnh với người hướng dẫn viên leo núi phát hiện ra cô, đó là ánh mắt của cô. Đôi mắt cô phản chiếu lại tấn thảm kịch đã xảy ra. Chiếc xe chở thi hài chạy chầm chậm trên đường, phía sau là ba chiếc ô tô hòm với các cửa kính nhuộm màu. Simon, ngồi bên ghế cạnh lái, nhìn chăm chú ra đường.

Đoàn xe tiến vào trong nghĩa địa, len lỏi trên các lối đi dẫn lên tận đỉnh đồi rồi đỗ dọc hai bên vỉa hè.

Nhân viên nhà tang lễ khiêng quan tài ra khỏi xe và kê nó trên những chiếc mễ bên cạnh một huyệt mộ vừa mới được đào. Họ đặt hai vòng hoa trên nắp quan tài. Trên một vòng hoa lên nắp quan tài. Trên một vòng hoa có dòng chữ “Tưởng nhớ bạn thân nhất của tôi”, trên vòng hoa còn lại, do Hiệp hội nghề báo phúng viếng, có thể đọc được dòng đề từ “Kính viếng đồng nghiệp thân thiết của chúng tôi, người đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ”.

Cách đó khoảng mười mét, một phóng viên kênh truyền hình địa phương đứng hơi lui lại, camera để dưới chân, chờ đợi lễ an táng bắt đầu để quay vài cảnh.

Simon là người đầu tiên phát biểu, để nói lên rằng người quá cố với anh thân thiết chẳng khác nào anh em, rằng sau hình ảnh một phóng viên ngang bướng và hay tỏ ra cục cằn ẩn giấu một người đàn ông hào hiệp, đôi lúc hài hước. Andrew không đáng phải chết trẻ như vậy. Anh vẫn còn biết bao công việc phải hoàn thành, một cái chết uổng như thế thật khó chấp nhận.

Simon phải ngưng lại để kìm tiếng nức nở, anh chùi nước mắt và kết lại rằng những con người tốt đẹp nhất luôn là những người đầu tiên ra đi.

Olivia Stern, tổng biên tập tờ The New York Times, đến lượt mình cũng bước lên và, với vẻ mệt mỏi, cô nhắc lại cảnh ngộ bi thảm khi Andrew Stilman bỏ mạng.

Vốn là phóng viên điều tra dày dạn kinh nghiệm, anh đã sang tận Argentina để truy lùng một cựu tội phạm chiến tranh. Trở lại New York, sau khi hoàn thành nhiệm vụ một cách dũng cảm, Andrew Stilman đã bị sát hại khi đang chạy bộ dọc bờ sông Hudson, một bằng chứng cho thấy con người ta không bao giờ chạy đủ nhanh một khi đang bị thần chết rượt đuổi. Một hành vi bỉ ổi, được thực hiện hòng bóp nghẹt sự thật. Một cuộc trả thù nhơ bẩn của con gái tên ác quỷ từng bị Andrew vạch mặt. Khi tấn công Stilman, kẻ giết anh đã tấn công vào tự do báo chí và hành vi của cô ta đã tiếp nối những điều man rợ mà cha cô ta từng gây ra trong quá khứ. Nhưng trước khi chìm vào cơn hôn mê sâu mà anh không bao giờ thoát ra được, Andrew Stilman đã kịp tiết lộ tên của kẻ giết anh cho nhân viên cứu thương. Tổ quốc Hoa Kỳ sẽ không bao giờ để kẻ gây ra cái chết cho một người con của đất nước thoát khỏi sự trừng phạt. Yêu cầu dẫn độ tội phạm đã được chuyển tới nhà chức trách Argentina. “Công lý sẽ được thực thi!” Olivia Stern hô vang.

Rồi cô đặt hai tay lên quan tài và ngước mắt nhìn bầu trời trước khi long trọng tuyên bố: “Andrew Stilman là một con người của niềm tin, anh đã cống hiến cả cuộc đời mình cho công việc, cho nghề báo, thành lũy cuối cùng của nền dân chủ của chúng ta. Andrew Stilman, anh đã ngã xuống trên thành lũy này như một người lính trên chiến trường, chúng tôi sẽ không bao giờ lãng quên anh. Ngay ngày mai, phòng tư liệu B, căn phòng nằm ở tầng ngầm đầu tiên, phía bên phải khi nhìn từ thang máy ra, cô nói thêm đồng thời liếc ánh mắt đồng lõa về phía trưởng phòng nhân sự, sẽ được đổi tên để tưởng nhớ anh. Nó sẽ không còn là phòng tư liệu B nữa, mà sẽ mang tên ‘phòng Andrew Stilman’. Chúng tôi sẽ không bao giờ lãng quên anh!” Cô dằn từng tiếng.

Một vài đồng nghiệp của Andrew đi đưa tang vỗ tay hoan nghênh trong khi Olivia Stern hôn lên nắp quan tài, in lên lớp gỗ sồi phủ véc ni hai vệt son môi hiệu Coco Chanel. Rồi cô quay về chỗ.

Nhân viên nhà tang lễ chờ đợi tín hiệu từ Simon. Bốn người đàn ông khiêng quan tài đặt lên một vòm bán nguyệt nhô cao trên mộ. Họ khởi động chiếc tời và di hài Andrew Stilman từ từ khuất dần dưới lòng đất.

Những người đã dành cả buổi sáng để tiễn anh ra nghĩa địa lần lượt tiến lại tạm biệt anh trong ngôi nhà mới. Ở


Pair of Vintage Old School Fru