Pair of Vintage Old School Fru
Mạnh Hơn Sợ Hãi

Mạnh Hơn Sợ Hãi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321953

Bình chọn: 10.00/10/195 lượt.

nh dây treo chính, nó trượt đi giữa các ngón tay anh và tuột xuống phía đáy khe núi.

Anh ngẩng đầu lên và vừa nhìn Suzie vừa nhún vai.

Và khi thấy cô như vậy, lơ lửng trong khoảng không phía trên, anh bắt đầu tháo một bên đai tên chiếc ba lô của mình. Anh để nó trượt qua vai và bằng một động tác tỉ mỉ kiểu mẫu anh rút từ đó ra một con dao nhíp mà anh luôn để trong ngăn trên ba lô.

- Đừng làm thế, Shamir! Suzie cầu xin anh.

Cô thở hổn hển và bật khóc khi thấy anh cắt cái đai thứ hai của ba lô.

- Em bình tĩnh lại đi, chúng ta quá nặng nên khó mà leo nổi, anh thì thào.

- Chúng ta sắp tới nơi rồi, em thề với anh. Hãy cho em chút thời gian nghỉ ngơi, em sẽ kéo anh lên, cô năn nỉ.

Shamir cắt dây đai và cả hai nghe thấy tiếng vọng từ chiếc ba lô trong lúc rơi xuống đáy khe núi. Rồi, chỉ còn lại không gian tĩnh lặng bị những hơi thở gấp gáp của họ làm cho gián đoạn.

- Em thật sự có ý định được một lần cầu hôn anh trên đỉnh núi đó sao? Shamir ngẩng đầu lên hỏi cô.

- Em định thuyết phục anh cầu hôn em ấy, Suzie đáp. Và đó là điều anh sẽ làm.

- Có lẽ ta phải trao lời thề nguyện ngay bây giờ thôi, anh nói với một nụ cười buồn bã.

- Ở trên kia, khi nào chúng ta ra khỏi đây, không phải trước đó.

- Suzie, em muốn lấy anh làm chồng chứ?

- Anh thôi đi, Shamir, em cầu xin anh, anh đừng nói nữa.

Và vẫn không ngừng đắm đuối nhìn cô, anh nói thêm:

- Anh yêu em. Anh đã yêu em từ cái ngày em đến gõ cửa nhà anh và tình yêu đó đã không ngừng lớn thêm. Anh những muốn được tặng nụ hôn cho cô dâu của anh, nhưng em lại hơi quá xa vời.

Shamir đặt một nụ hôn lên chiếc găng tay và thổi gió về phía cô. Rồi, bằng một động tác nhanh và chuẩn xác, anh cắt phăng sợi dây nối anh lại với cô. biến mất dưới đáy khe núi, Suzie đã gào thét đến lạc giọng. Cô không nghe thấy cái âm thanh trầm đục của cơ thể anh khi gãy vụn trên băng. Cô cứ treo mình lủng lẳng như thế, bất động trong im lặng và bóng tối, chờ đợi cái lạnh giá đến mang cả cô theo.

Rồi, cô nghĩ rằng nếu anh đã dành sinh mạng của mình để cứu sinh mạng cô, thì anh hẳn sẽ giận cô muôn đời khi sự hy sinh của anh trở nên vô ích.

Cô quyết định bật lại đèn thợ mỏ, ngẩng mặt nhìn lên miệng khe núi, tì lên hai đùi và găm chặt đinh giày vào băng.

Mỗi lần đinh giày cắm vào lớp băng, cô lại nghe thấy tiếng lách tách của băng tuyết rơi xuống đáy khe; mỗi lần như vậy, cô lại nghĩ rằng lớp tuyết ấy sẽ phủ lên thân thể của Shamir.

Leo trong bóng tối, đối mắt đẫm lệ, leo không ngừng nghỉ và hàm răng nghiến chặt. Lắng nghe những lời khuyên mà anh đã truyền đạt, cô vẫn nghe thấy cả âm sắc giọng nói của anh, nghe thấy nhịp đập trái tim anh, cảm nhận được làn da anh khi anh quấn lấy cô trên mặt giường xâm xấp mồ hôi. Cảm thấy lưỡi anh đùa trong miệng cô, trên ngực cô, trên bụng cô và trong cái khe ướt át của cô. Cảm thấy hai bàn tay anh đang đẩy cô lên phía trước và kéo cô lại với anh, cảm thấy đôi tay anh và tiếp tục leo về phía bầu trời. Leo suốt hàng giờ liền, không khi nào chịu từ bỏ, thoát khỏi cái địa ngục màu trắng này.

Đến 3 giờ sáng, ngón tay của Suzie bấu lên được rìa của cái khe núi đã nuốt chửng họ. Cô leo lên cho đến khi cả người thoát hẳn ra ngoài. Và khi lăn ra nằm ngửa, cô rốt cuộc đã thấy được bầu trời đầy sao, cô dang rộng tay chân rồi hét lên một tiếng man dã đập dội lên tứ bể dát bạc của vòng băng hà đang vây bọc cô.

Xung quanh cô các đỉnh núi phản chiếu ánh kim. Cô nhận ra những đỉnh núi, những con đèo được viền quanh là những sườn núi phủ trắng tuyết. Ngọn gió thổi thốc lên từ các vực thẳm trong tiếng rít trước khi bị hút vào các dàn đàn ống bằng băng trang hoàng các sườn dốc. Xa xa, một vụ lở núi bắt đầu trong tiếng gió rít. Khi những tảng đá cọ xát vào phiến cẩm thạch, chúng kéo theo đường lở cả chum tia lửa điện. Suzie nhỡ như đang ở một thế giới khác. Cô bước ra khỏi cõi hư vô, để tái sinh trên một miền đất tinh khôi. Nhưng trong thế giới ấy, Shamir không còn hiện hữu.

*

Anh đã cảnh báo với cô: “Khi nào lên đến trên kia, chúng ta cũng mới hoàn thành được nửa đầu của chiến tích. Vẫn còn phải xuống núi nữa”.

Thời gian đã bắt đầu chạy. Bộ đồ liền thân cô mặc cũng tơi tả chẳng kém gì cô. Suzie cảm nhận được những vết buốt da buốt thịt đầu tiên ở vùng thắt lưng, ở hai bắp chân. Tệ hơn nữa, cô nhận thấy mình chẳng còn có cảm giác ở các đầu ngón. Cô đứng dậy, tóm lấy ba lô và xem xét kỹ lưỡng lộ trình. Nhưng trước khi đi khỏi, Suzie quỳ gối bên miệng khe núi. Cô hướng ánh mắt về phía đỉnh Mont- Blanc, chửi rủa ngọn núi và hẹn với nó sẽ có ngày trở lại đem Shamir về.

*

Trong suốt hành trình đi xuống, cơ thể cô như chẳng còn là của cô. Cô tiến bước như kẻ mộng du băng qua đêm tối. Và ngọn núi vẫn không ngừng bắt cô phải trả giá cho lời thách thức của mình.

Gió thổi mạnh thêm. Suzie bước đi trong một vùng trắng xóa, không nhận thấy gì hết. Mỗi bước chân qua cô lại nghe thấy tiếng gãy rắc buồn thảm của băng tuyết.

Cạn kiệt sức lực, cô trú vào một hốc đá khi màn đêm buông xuống. Mặc dù cô đã bảo vệ nó bằng cách thọc sâu vào trong túi áo khoác, bàn tay phải vẫn khiế