
Tô Ái Ái và Thạch Liệt Tình lại úp sấp xuống mặt bàn, cười một trận điên cuồng.
Hứa Viễn Hạo lườm hai người: “Sao thế? Tên này cũng hoành tráng mà! Nhưng…
người kết bạn với tớ nếu không phải là con gái thất tình thì cũng là kẻ
có giới tính thứ ba, thực sự ăn không nổi!~”
Thạch Liệt Tình cười nói: “Vậy cậu tiếp tục đổi tên à?”
Hứa Viễn Hạo đưa tay gãi gãi đầu: “Thì đó, tớ đổi tên lại là ‘Lưu lạc chân trời’, thoắt cái đã quen được với mỹ nữ đại học!”
Tô Ái Ái nói: “Nhưng cậu ít tuổi hơn người ta!”
Hứa Viễn Hạo khoát tay chặn lời: “Cô ta không biết đâu, tớ điền vào mục thông tin là 20 tuổi mà!”
Phương Ca quay đầu lại, chỉ chỉ Hứa Viễn Hạo: “Đừng nói chuyện với người này, làm ô nhiễm tư tưởng!”
Tô Ái Ái cười, Liệt Tình nói: “Hạo Tử, cậu đừng làm những chuyện cũ rích
thế này, làm bại hoại thuần phong mỹ tục quá mức, nể mặt bọn tớ, chờ tới khi cậu hơn 20 tuổi, thành một lão độc thân lấy lại cái tên này cũng
không tệ!”
Hứa Viễn Hạo đập sách: “Yên tâm, kể cả cậu có trở thành
người phụ nữ duy nhất không lấy chồng trên thế giới này, ông đây cũng sẽ không độc thân!”
Có lẽ động tác này mạnh quá, cô giáo thực sự không chịu nổi nữa, quát: “Cậu kia, bàn thứ 4, đứng lên, trả lời câu hỏi này đi!”
Hứa Viễn Hạo đã bị tóm đi, Tô Ái Ái, Thạch Liệt Tình, Phương Ca đều phải nín cười.
Tô Ái Ái cũng có nghe một chút, biết câu hỏi đó phải dùng đến chất diệp
lục của lá để trả lời, nhưng lại không biết đáp án, Phương Ca cúi mặt
xuống nói thầm: “C, chọn C!” Rõ ràng là câu hỏi phải trả lời cả câu, anh lại nhắc chọn đáp án, nói xong còn vụng trộm quay về phía sau nháy nháy mắt.
Tô Ái Ái và Thạch Liệt Tình thoắt cái đã biết anh muốn chỉnh Hứa Viễn Hạo, đều nói theo: “C!”
Quả nhiên Hứa Viễn Hạo hùng hồn đáp lời: “C”
Cả lớp ngay lập tức cười ầm lên, miệng của bà cô dạy Sinh suýt nữa thì méo xệch, mắng cho Hạo Tử một trận nên thân.
Việc đầu tiên sau khi Hạo Tử bị mắng xong và ngồi xuống chính là đấm vào
bụng Phương Ca một cái, có lẽ cũng chẳng nặng lắm, Phương Ca chỉ cười,
không thèm đánh trả.
Sau đó, Liệt Tình hỏi: “Hạo Tử, vậy đến khi hơn 20 tuổi cậu sẽ làm gì?”
Hứa Viễn Hạo ngẫm nghĩ nói: “Không biết, nhưng nhất định tớ phải đến Tây
Tạng một chuyến, bản thân tớ phải đi thử xe Jeep! Ghê chưa?”
Tô Ái Ái nói: “Tớ cũng muốn đi!”
Liệt Tình nói: “Vậy thì cùng đi thôi, Phương Tiểu Ca thì sao?”
Phương Ca nói: “Được, đi thôi!” Ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Tớ lúc đó muốn
làm một đạo diễn ca kịch, đó không phải là kéo đàn, mà là hòa cuộc sống
của mình vào trong âm nhạc! Làm ra một tiết mục ca kịch nổi tiếng!”
Hạo Tử vỗ vỗ đầu Phương Ca, nói: “Thằng nhóc này, cho nên sống chết không
đi học ở học viện âm nhạc của đại học Sư pHạm Nam Kinh, chắc chắn là
muốn học ở đại học S!” Trong giọng nói đầy vẻ tự hào vì bạn thân.
Tô
Ái Ái nghiêng đầu nhìn Phương Ca, Phương Ca mười tám tuổi lúc nói ra
những lời này, có một chút ngại ngùng, nhưng trong đôi mắt to tròn lóe
lên một dòng nhiệt tình rất trong sáng. Có một dòng chảy ấm áp chảy vào
tim Tô Ái Ái, nguyện vọng của cậu thiếu niên này tươi đẹp đến cỡ nào
chứ, cô cũng yên lặng ghi nhớ: đại học S!
Hạo Tử hỏi: “Vậy hai người thì sao? Nói cho bọn tớ nghe nào?”
Thạch Liệt Tình giật nhẹ đuôi ngựa của Tô Ái Ái, nói: “Cô ấy, cô ấy nhất định là giúp chồng dạy con là được rồi!”
Tô Ái Ái nhéo má Thạch Liệt Tình: “Nói bậy, tớ phải làm BUSINESS WOMAN! Tớ phải làm CEO!”
Thạch Liệt Tình khinh thường nói: “Cậu mà được sao!” Vỗ vỗ vai Phương Ca,
nói: “Đừng hy vọng vào cậu ấy, phải trông mong vào tớ đây này, sau này
tớ sẽ thu hút các nhà tài trợ cho cậu, tớ muốn có 500 thì phải có 500,
cậu muốn bao nhiêu thì phải có bấy nhiêu!”
Hứa Viễn Hạo và Phương Ca lại cười, Thạch Liệt Tình và Tô Ái Ái quay sang cấu chí nhau.
Nhưng lũ trẻ con mới lớn này lại không biết rằng lý tưởng đôi khi giống như
bong bóng xà phòng, sẽ bị vỡ tan trong giây lát. Mười tám tuổi, họ ngồi
dưới lá cờ đỏ năm sao, ngồi trên ghế nhà trường, hoặc chống tay lên cằm, hoặc đặt bút viết bài, hoặc chăm chú nhìn lên bảng đen, hoặc lén lút
nói chuyện ồn ào… Bọn họ không phải là những người đẹp trai hay xinh gái nhất, nhưng lúc này, họ là những người khiến người ta động lòng nhất…
Liệt Tình, tớ rất hay nghĩ, khoảnh khắc đó chúng ta dùng loại ánh mắt như
thế nào để ngồi trong phòng học nhìn lên bảng đen nhỉ? Không biết ánh
nhìn đó có đẹp không nữa?
Tớ nghĩ, đó là ánh mắt chăm chú và thành kính nhất từ trước đến giờ!
BY Ái Ái.
Nhóm người của Tô Ái Ái cuối cùng vẫn là đi cùng với Hứa Viễn Hạo, địa điểm
là một cửa hàng McDonald, thế hệ của họ bị những câu chuyện tình yêu qua mạng trong tiểu thuyết đầu độc không nhẹ.
Soái ca Hạo Tử hất hất mái tóc, vẫn không quên căn dặn Phương Ca: “Tớ ho một cái thì cậu phải gọi di động cho tớ luôn đấy nhé!”
Các cô chọn một bàn trong góc cách chỗ của Hạo Tử hai dãy rồi mới ngồi
xuống, khoai tây chiên và Coca đều là Hạo Tử trả tiền, bọn họ chỉ phải
ăn mà thôi!
Mỗi khi có một nữ sinh bước lên tầng hai, Tô Ái Ái và
Thạch Liệt Tình còn căng thẳng hơn cả hứa Viễn Hạo, nghển cổ nhì