Old school Easter eggs.
Mạnh Có Kiếp Thiên Thiên

Mạnh Có Kiếp Thiên Thiên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322682

Bình chọn: 8.5.00/10/268 lượt.

u ở trước mặt người khác là một người kiên cường thêm phần xấu tính, ở trước mặt Nghê Thiên Ngữ là một nam sinh biết tới tình yêu đầu tiên.

Mạnh Diên Châu lại một lần nữa thấy vết thương trên người Nghê Thiên Ngữ, cũng không nhịn được nữa, anh tuyên bố sẽ đấu tranh với mẹ cô, tại sao lại có người đối xử với con gái mình như thế. Nghê Thiên Ngữ nói không sao cả, cô đã sớm quen với việc này. Cô càng ra vẻ không sao, Mạnh Diên Châu càng khó chịu, anh ở trước mặt cô nói liên tục, cô cần được che chở, nên được người khác yêu thương.

Đáy lòng Nghê Thiên Ngữ phòng bị mà nhờ anh mà từ từ mở ra, cô cười nhìn anh, “Vậy anh nguyện ý giúp em với thương yêu em sao?”

Anh gật đầu với cô.

Cô nhìn bộ dạng kiên định của anh, nước mắt liền chảy xuống. Cô rốt cuộc đem những lời trong lòng nói cho anh biết, vô số lần cô tự nói với chính mình không cần để ý những lời chửi mắng của Nghê Tử Nhứ, cũng giả bộ mình bền chắc không thể gãy, nhưng mỗi lần nhớ kĩ lời nói đó, giống như vô sổ gai nhỏ bình thường đặt trong lòng mình, dần dà, như đau đến chết lặng.

Nghê Thiên Ngữ như vậy khiến Mạnh Diên Châu khó chịu, anh nghĩ tới mình bao năm qua một mực sống dưới mặt Mạnh Vĩ Đình, anh vẫn muốn chạy trốn, làm thế nào cũng không thể. Bọn họ đều nói Mạnh Vĩ Đình hại chết mẹ anh, nhưng anh không có cách nào, bây giờ anh không có năng lực để báo thù, thậm chí anh sợ mình một ngày cũng chết bí ẩn như mẹ mình.

Cho nên anh ôm Nghê Thiên Ngữ, giờ phút này anh có dũng khí mạnh liệt ở đâu ra, “Chúng ta chạy trốn đi, chạy trốn tới nơi nào không có mẹ em, không có anh trai anh, ở nơi không có ai biết em, cũng không có ai biết anh.”

Cô ngây ngốc nhìn anh, cô chưa từng nghĩ tới việc chạy trốn, không biết là không có dũng khí, hay là không dám.

Nhưng anh kiên định nói với cô, “Chúng ta đến một nơi chỉ cần lẫn nhau.”

Chỉ có lẫn nhau, chúng ta sống nhờ vào nhau, ai cũng không thể tách chúng ta ra, mà những người chán ghét chúng ta cũng không tồn tại, đề nghị hấp dẫn cỡ nào.

Nhưng cô vẫn có chút sợ hãi, “Để cho em suy nghĩ một chút được không?”

Sau khi Nghê Thiên Ngữ trở về, lần đầu tiên hỏi Nghê Tử Nhứ, bố mình là hạng người gì, cái cô nhận được là một vòng chửi bới của Nghê Tử Nhứ, thậm chí trực tiếp cầm ly thủy tinh ném vào cô, trán Nghê Thiên Ngữ bị chảy máu…. Cô lấy tay sờ trán mình, nhìn máu trong tay, cô rốt cuộc phát hiện ra lòng mình lạnh lẽo rồi.

Cô nửa đêm chạy tới chỗ của Mạnh Diên Châu, cái gì cũng không muốn nghĩ nhiều. Đêm hôm nọ bọn họ triền miên cả đêm, dùng phương thức này xác định bọn họ có lẫn nhau, đồng thời cũng vì một tương lai không xác định tăng thêm phần kiên định.

Nghê Thiên Ngữ cùng Mạnh Diên Châu rời đi có vẻ không khó như bọn họ đã tưởng tượng, cũng không đơn giản như tương tưởng, bọn họ lấy ra tất cả số tiền bọn họ có, mà Mạnh Diên Châu cũng lấy tiền mua sách mua tài liệu mà Mạnh Vĩ Đình cho, cứ như vậy cầm tiền mua vé xe liền rời đi. Bọn họ không có tính tới việc đi nơi nào quá xa, sẽ tốn rất nhiều tiền để đi, bọn họ không thể nào gánh nặng như vậy, mà đi nơi quá xa cũng khiến bọn họ không có cảm giác an toàn.

Ngồi trên oto đi, Nghê Thiên Ngữ tựa vào người Mạnh Diên Châu, thật ra bọn họ cũng không biết chiếc xe này sẽ đi tới đâu, chỉ biết lúc mua vé không cần thẻ căn cước, cho dù có người muốn tìm bọn họ, cũng không thể nào xuống tay, thế giới lớn như vậy, tìm một người khó, nói đơn giản rồi lại không đơn giản, bọn họ không biết đi nơi nào, tựa như bọn họ không biết tương lai mình ra sao, nhưng ít nhất bọn họ hiểu được tương lai của những người không liên quan.

Nghê Thiên Ngữ nửa tựa vào người Mạnh Diên Châu, mắt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Bên ngoài đa số đều là đồi núi, bên ngoài có gắn tầng xi măng, hình thành một lớp mỏng để tránh mưa, có nhiều ống dẫn, hẳn là ống nước…. Thời gian chắc cũng lâu, đã có không ít thực vật ở nơi này sinh trưởng, phần nhiều là cây leo, nở ra nhiều hoa…..

Một tay của Mạnh Diên Châu ôm cô, cũng không nói lời nào, nhưng anh biết, lòng mình rất kiên định. Anh tới giờ không biết sao mình vẫn còn sống,anh không có năng lực báo thù cho mẹ mình, chỉ có dùng một chút hành động buồn cười đi chọc giận Mạnh Vĩ Đình, nhưng trên thực tế không có chút tổn thất nào, chỉ có chính anh không vui. Nhìn người trong ngực anh, cô khiến anh có cảm giác mình lớn lên trong một đêm, phải đảm đương, phụ trách cô, cũng nên phụ trách tương lai của bọn họ.

Sau khi xuống xe, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, sau này bọn họ muốn ở chỗ nào ở lâu. Cho nên lựa chọn nơi này, nghe nói chỗ nhỏ Hữu Giang, kết nối với Trường Giang, sẽ có thuyền đi qua.

Kéo hành lý, liền đi tìm chỗ ở. Nghê Thiên Ngữ vốn cho là phòng ốc ở gần bờ sống sẽ rất đắt, lúc hỏi xong mới biết phòng rất rẻ, nơi này cũng không khai phá gì, con đường gần bờ sông này cũng không sửa, khung cảnh cũng không coi là tốt, nước sông ảm đạm. Nhưng thế cũng không đả kích tới tinh thần tích cực của Nghê Thiên Ngữ, đồ quá mức hoàn mỹ là giả dối rồi, cô ngược lại cảm thấy chỗ như thế mới mang lại cảm giác chân thật.

Bọn họ rất nhanh thuê phòng, có phòng đã lâu,