
ùm, cô kinh ngạc cúi đầu, phát hiện bàn tay Dương Lam Hàng đang đặt lên tay mình.
Cô nhìn anh, anh đang trông ra ngoài cửa sổ,
khuôn mặt hờ hững nhìn không ra cảm xúc cụ thể. Cô lại nhìn chung quanh, bàn tay này đích thực là của anh. Suy nghĩ của cô hoàn toàn hỗn loạn,
ai có thể nói cô hay, động tác này của Dương Lam Hàng là có ý gì? An ủi
tâm hồn bị thương của cô, hay là lo lắng cô nhất thời nghĩ quẩn mà nhảy
khỏi xe?! Không lý nào… anh thích cô ư?!
Ý nghĩ này vừa xuất
hiện, thần trí cô càng thêm bấn loạn. Rất nhiều mảnh ký ức rời rạc giao
nhau, đủ mọi biểu hiện, đủ mọi lời nói của anh, bao gồm cả chuyện hôm
trước bàn về đồ xa xi phẩm ở khu mua sắm, rồi buổi tối đàm luận vấn đề
tình cảm trong văn phòng anh, liệu anh có ám chỉ điều gì chăng…
Bình tình, bình tĩnh!
Cô nhìn người đàn ông tao nhã ngồi bên,
lại cúi đầu nhìn chính mình, Dương Lam Hàng sao có thể thích cô được, cô nghĩ nhiều quá rồi!
Lăng Lăng thử thăm dò chậm rãi rút tay ra,
quay cửa kính xe lên. Dương Lam Hàng không hề phản ứng, vẫn đang nhìn ra ngoài cửa, giống như tất cả những chuyện vừa mới phát sinh hoàn toàn
không liên quan gì đến anh…
Lăng Lăng lau mồ hôi lạnh trên trán: Trời ơi! Bất bình thường cũng được, nhưng phải có giới hạn chứ!
Cứ như vậy mãi, sớm muộn gì cô cũng bị tâm thần phân liệt mất!
******
Suốt dọc đường lòng dạ rối bời, mãi cho đến khi xe dừng trước cửa một khách
sạn ba sao hết sức bình thường. Khách sạn chỉ khoảng bảy, tám tầng, bên
ngoài, nước sơn trên tường đã bị năm tháng làm bong tróc từng mảng, bên
trong, cách trang hoàng bày biện cũng lộ ra nét tang thương của thời
gian. Vì vậy có thể thấy được, so với giới chính trị gia Trung Quốc,
phẩm chất “cần kiệm” vĩ đại của giới học thuật càng thể hiện rõ rệt.
Dương Lam Hàng kéo hành lý của Lăng Lăng, giúp cô đi thang máy lên tầng bảy.
Vừa bước ra khỏi thang máy, Lăng Lăng liền thấy trước mắt sáng ngời, ánh mắt hoàn toàn bị một cô gái xinh đẹp hấp dẫn, còn là một cực phẩm mỹ nữ phương Tây. Mái tóc xoăn vàng óng dài đến eo, toàn thân từ trên xuống
dưới đều toát ra sự quyến rũ nữ tính mà bộ quần áo công sở không thể che lấp. Người đẹp không những có thân hình gợi cảm bậc nhất, khuôn mặt hút hồn, làn da trắng ngần, đường nét ngũ quan sắc sảo, đặc biệt đôi mắt
xanh biếc kia khiến cô nhìn mà muốn choáng váng.
“Yang!” Mỹ nữ
vừa thấy Dương Lam Hàng liền chạy tới vài bước, trao cho anh một cái ôm
thân tình. “I miss you so much…” Những lời còn lại do tốc độ nói quá
nhanh nên Lăng Lăng không nghe rõ.
“Angela?”
Dương Lam
Hàng vì “niềm vui bất ngờ” mà đứng nguyên tại chỗ, một lát sau mới thả
lỏng tinh thần, buông hành lý, dùng tiếng Anh nói chuyện với cô ta.
Bình thường mà nói, trình độ tiếng Anh của Lăng Lăng không đến mức nghe
không hiểu gì, nhưng từ lúc cô nghe câu “Em rất nhớ anh!” kia, đầu óc
bắt đầu ngơ ngẩn, những câu sau không nghe được lấy một chữ.
Cô
ngây ngốc nhìn họ, cửu biệt trùng phùng cảm động biết bao, tình yêu
xuyên biên giới, tại sao cô cứ có cảm giác như bị người khác từ trên mây thả rơi bịch xuống đất… Không hiểu sao, cô lại có ảo giác rằng “người
đàn ông trước mắt” không còn thuộc về mình nữa…
“Đây là sinh viên của tôi, họ Bạch.”
Nghe thấy tên mình, Lăng Lăng giật mình hoàn hồn.
“Xin chào!” Lăng Lăng nặn ra một nụ cười không tự nhiên cho lắm, cúi đầu
chào người đẹp. Sực nhớ đối phương là người nước ngoài, cô dùng tiếng
Anh trúc trắc nói: “Xin chào, rất vui được gặp cô.”
“Cô ấy là
Angela, bạn học của tôi ở Mỹ, cũng là con gái của thầy tôi.” Dương Lam
Hàng dùng tiếng Trung giới thiệu với cô, xong nghĩ nghĩ, lại giải thích
một câu: “Cô ấy tới tham dự hội nghị quốc tế, nhân tiện đến thăm tôi.”
Sinh viên tài năng của MIT? Xuất thân dòng dõi thư hương? Lăng không nhịn
được, nhìn kỹ người đẹp trước mặt một lần nữa, đây chính là tài sắc vẹn
toàn trong truyền thuyết đó ư? Dương Lam Hàng nói không sai, cô ấy vô
cùng thông minh, lại còn nhiệt tình dễ mến. Phụ nữ như thế, rất khó để
đàn ông không động lòng. Nhưng Trung Quốc có đến mấy triệu phụ nữ, chẳng lẽ không ai có thể so sánh được với cô gái người Mỹ này sao?!
“Xin chào!” Angela dùng tiếng Trung chào hỏi cô, còn đặc biệt lịch sự đưa tay ra, bắt tay với cô.
Bắt tay xong, Angela lại cùng Dương Lam Hàng nói một tràng tiếng Anh.
Lăng Lặng mệt chết đi được, không muốn nghe thứ tiếng Anh làm cô nhức đầu,
lại càng không muốn nghe bọn họ hàn huyên. Cô nhấc hành lý của mình lên, hỏi bằng giọng điệu gượng gạo: “Thầy Dương, em không làm phiền thầy
nữa. Đâu là phòng em ạ?”
Dương Lam Hàng chỉ vào cánh cửa đang mở phía bên phải, “Phòng này là
của em, em đem đồ đạc cất vào đi, tôi dẫn em đi ăn cơm tối, tôi đã đặt
bàn ở nhà hàng Tinh Quang của khách sạn quốc tế rồi.”
“Em thấy hơi mệt, muốn ngủ một lát, thầy và bạn cứ đi đi ạ.”
Cô mệt mỏi, thực sự mệt mỏi! Mệt đến nỗi đứng không vững, có thể ngã bất cứ lúc nào. Mệt đến nỗi hô hấp yếu ớt, tim đập nặng nề.
Dương Lam Hàng nhìn đồng hồ. “Vậy em nghỉ chút đi, tôi ở phòng bên cạnh, 705, ngủ dậy qua tìm tôi.”
“Vâng!”
Cô vào trong,