
không?”
“Nếu không tin em có thể gọi điện hỏi ông ấy.”
Cô cúi mặt, cắn môi dưới lắc đầu. Có lẽ cô thực sự nhìn lầm rồi, ba cô là
người đàn ông dịu dàng nhất trên đời, ông sẽ không nhẫn tâm bỏ mặc cô
trên đường. Đầu ngón tay anh lướt qua khuôn mặt cô, Lăng Lăng mở to mắt.
Ráng chiều nhuốm đỏ, cỏ xanh mơn mởn, hoa dại phiêu diêu. Tóc đen của cô đan cài trên ngón tay anh. Váy dài trắng của cô cùng áo sơ-mi trắng
của anh quấn quýt bay bay trong gió… Tựa như một cặp tình nhân…
Tim Lăng Lăng chùng xuống, một cơn run rẩy xộc vào trái tim cô.
Không! Dương Lam Hàng là thầy giáo của cô, sự ỷ lại, coi trọng của cô đối với
anh đều xuất phát từ lòng kính yêu của học trò dành cho thầy giáo, cảm
xúc mềm mại trong lòng cô chẳng qua chỉ là xúc động, không phải rung
động tình yêu.
Trong lúc Lăng Lăng liều mạng trấn an bản thân,
Dương Lam Hàng buông cô ra, quỳ xuống bên cạnh. Một tay anh cầm mắt cá
chân cô, một tay chậm rãi kéo lấy bắp chân non mịn của cô. Một luồng cảm giác tê dại khác thường từ lòng bàn tay anh truyền đến mọi ngóc ngách
cơ thể Lăng Lăng, lan tràn theo từng mạch máu.
“Thầy Dương?” Anh
có biết mình đang làm gì không! Hành vi kiểu này nếu xảy ra trong xã hội phong kiến thì cô khỏi lấy chồng luôn.
Anh lấy ra một tờ khăn
giấy, cẩn thận lau đất cát trên miệng vết thương. Lăng Lăng chợt hoảng
hốt, nhìn vẻ mặt âu lo của anh, càng như bị mê hoặc, suýt chút nữa đưa
tay lên vuốt hàng lông mày khẽ nhíu của anh.
Cảm giác này không phải là xúc động, quả thật không phải!!! Nhưng, vậy thì là cái gì?
Một loại ỷ lại trong tâm hồn, một loại rung động mạnh trong lồng ngực, một
loại nhiệt độ có thể đốt cháy máu huyết, còn cả một loại nỗi buồn không
tên, rất nhiều cảm xúc nặng nề rối rắm đan xen hòa quyện… Ai có thể cho
cô biết cảm giác này là gì?
Ngay cả con dế mèn đi ngang qua đường cũng trợn tròn mắt: Mẹ kiếp! Có thế mà cũng không biết, con bà nó, cái
này gọi là tình yêu!
Cỏ thơm mơn mởn trong gió càng không ngừng lắc đầu: Haiz! Cái cô này, ngu hết thuốc chữa!
Hoa dại liều chết đong đưa thân mình: Anh đẹp trai, anh xem em có đẹp không nè?!
…
Dương Lam Hàng ngước mắt lên, nhìn thẳng vào ánh mắt chăm chú thất thần của
cô. Lăng Lăng hoảng sợ, căng thẳng đến mức muốn vùng ra, anh lại nắm lấy mắt cá chân cô càng chặt, không cho cô cơ hội giãy dụa.
Mặt cô nóng ran như lửa. Từng đợt cảm giác tê dại kỳ lạ lan tỏa trên chân khiến cô không kìm được mà run rẩy.
“Có đau không?”
Cô lắc đầu, cắn chặt môi dưới. Sau khi nội tâm đấu tranh kịch liệt, cô
quyết định mở miệng cự tuyệt: “Thầy Dương, em tự đi được rồi.”
“Không sao, để tôi giúp em.”
Rõ ràng là, anh căn bản không hề biết rằng thời điểm chân con gái bị vuốt ve còn khó chịu đựng hơn cả đau đớn gấp trăm lần.
Lăng Lăng không có cách nào tiếp tục nhẫn nại, cũng không thể từ chối thằng
thừng, vì vậy bèn lựa lời nói: “Thầy Dương, thầy biết không, trên da mỗi người đều có một loại “điện sinh vật” của riêng mình. Loại “điện sinh
vật” này không ai giống ai.”
Dương Lam Hàng dừng động tác nhìn cô, đúng như cô dự đoán, anh có vẻ hứng thú với cách đối thoại này.
Lăng Lăng tận lực làm cho vẻ mặt mình trông hết sức nghiêm túc, tiếp tục
nói: “Nếu hai người cùng mang “điện sinh vật” ở mức độ tương đương tiếp
cận nhau, khi da họ tiếp túc với nhau có thể sẽ không phát sinh cảm giác khó chịu rõ ràng. Nếu “điện sinh vật” của hai người có chênh lệch rất
lớn, khi da tiếp xúc nhau, sẽ sinh ra một dòng điện mạnh, loại dòng điện này sẽ kích thích hệ thần kinh con người, hơn nữa rất dễ làm phát sinh
phản ứng “điện hóa”…”
Mà loại phản ứng “điện hóa” này được người đời tục gọi là “dục vọng”.
“Vậy có phải giữa người cùng giới thì “điện sinh vật” chênh lệch rất nhỏ, giữa người khác giới thì chêch lệch khá lớn.”
Thầy Dương đúng là thầy Dương, khả năng lĩnh hội cao kinh hồn.
“Đúng vậy. Em cảm giác “điện sinh vật” giữa chúng ta chênh lệch rất lớn. Cho nên, thầy cứ để tự em làm đi!”
Dương Lam Hàng làm sao không hiểu được ám chỉ của cô, vậy nên buông tay ra, đứng lên gọi điện thoại.
Lăng Lăng cầm khăn giấy nhẹ nhàng lau lau trên chân, đau đớn làm cho cảm
giác tê dại nhanh chóng biến mất. Haiz! Không ngờ lại để cho một người
đàn ông chạm vào mình, còn để lộ nhiều đường cong đến thế, cô dễ dãi
quá! May mắn đối phương là Dương Lam Hàng, chứ nếu là một người đàn ông
kém thông minh nào đó khác chắc đã cô đã ngất luôn rồi!
…
Lát sau, một chiếc xe công vụ màu xám bạc hiệu Honda dừng trước mặt họ, lái xe bước xuống lễ phép mở cửa xe.
Dương Lam Hàng giúp cô lên xe, cùng cô ngồi lên ghế sau. Nếu không nhìn thấy
hành lý của mình đặt sau chỗ ngồi thì cô đã quên béng mất chúng. Bên
cạnh có một người đàn ông chu đáo như vậy, giúp cô thu xếp mọi chuyện,
thật là tốt!
Ngồi ổn định xong, Dương Lam Hàng lấy ra một chai nước, mở nắp, đưa cho cô: “Em uống đi, chắc em rất khát!”
Cô liếm liếm đôi môi khô nứt, đưa mu bàn tay quệt nước mắt chực rơi xuống, cười nhận lấy: “Cảm ơn thầy Dương!”
Dương Lam Hàng nói: “Không muốn cười thì đừng cười, mặt em cười trông rất khói coi!”
Cô