Mãi Mãi Là Bao Xa

Mãi Mãi Là Bao Xa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324822

Bình chọn: 7.5.00/10/482 lượt.

ng chuyển

tới trên người Lăng Lăng, khẽ cười, nụ cười đầy ôn hòa tự tin. “Tôi cũng không muốn em Bạch Lăng Lăng quá vất vả.”

Tiếu Tiếu vừa hát xong trở về chỗ nghe thấy thế, lập tức vô cùng hâm mộ nói: “Thầy Dương đối

xử với cậu thật tốt, phòng thí nghiệm bọn tớ mỗi ngày đi, về đều phải

bấm giờ chấm công, quy định mỗi ngày làm việc mười tiếng, lại còn không

có lương, đến xã hội chiếm hữu nô lệ còn tiến bộ hơn bọn tớ.”

Lăng Lăng không nói gì, nhìn Dương Lam Hàng, cố hết sức che giấu nỗi buồn

đang nhen nhóm, mắt cô bỗng có chút đau nhức… Sau đó, sinh viên lại đến

kính rượu các thầy giáo, Lăng Lăng do dự một chút, đem đồ uống trong ly

đổ đi, cầm một chai bia đi qua.

“Thầy Dương!” Cô đứng cạnh Dương

Lam Hàng, rót đầy bia cho anh, rồi lại rót đầy cho mình: “Thầy Dương, em xin mời thầy một ly ạ!”

Lăng Lăng vừa định nâng ly bia lên,

Dương Lam Hàng đột nhiên vươn tay giữ chặt lấy, đồng thời cũng chạm phải ngón tay mềm mại của cô.

“Bia này rất lạnh…” Giọng nói anh đầy quan tâm thân thiết. “Uống vào không tốt cho dạ dày.”

Cô nhìn anh, đôi mắt dưới ánh đèn màu rực rỡ dần trở nên mơ hồ, mông

lung. Anh nhìn cô, ánh mắt luôn luôn điềm tĩnh trong tiếng nhạc ngân nga trở nên ôn nhu, trầm lắng.

“Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng chỉ vì

vài câu nói vô tâm của mình mà khiến em bị muộn tốt nghiệp, thậm chí gây cho em tổn thương không thể bù đắp…” Dương Lam Hàng che miệng, hắng

giọng, tầm mắt chuyển dời sang nước bia màu hổ phách: “Tôi luôn muốn

được bù đắp, dốc hết sức dạy dỗ em thật tốt, giúp em học tiến sĩ, ở lại

trường, tôi cứ nghĩ những điều này là tốt cho em nhưng lại không tôn

trọng lựa chọn của em.”

Âm nhạc bài “Chín trăm chín mươi chín đóa hồng” vang lên, thầy Chu bị các sinh viên của mình kéo lên, mọi người

đều vây quanh vỗ tay, cười trộm nghe thầy hát.

Chỉ có hai người

họ, nửa phút lặng yên không nói một lời, nửa phút nhìn nhau thật sâu,

lâu đến nỗi, tưởng như chờ đợi cả một đời…

“Nếu em không muốn theo tôi làm tiến sĩ, tôi trở về sẽ lập tức ký tên vào giấy đề cử cho em…” Anh nói.

Lần đầu tiên, cô phát hiện ra người đàn ông trước mắt không phải là Dương

Lam Hàng trong ấn tượng lâu nay của mình, hoặc có thể nói, cô chưa bao

giờ thực sự hiểu anh… Có lẽ, trước khi cô nhiệt tình lớn tiếng mắng anh

biến thái, lẽ ra cô nên thực sự tìm hiểu anh một chút!

“Không cần đâu ạ, em hiểu được sự quan tâm của thầy!” Nói xong, Lăng Lăng cầm ly

bia uống một hơi cạn sạch. “Em sẽ không làm thầy thất vọng đâu.”

Cô cầm nguyên ly bia hồn xiêu phách lạc đi về chỗ, Tiểu Úc đi sát theo sau đến ngồi bên cạnh cô, vừa cười vừa nói: “Cậu phải biết thỏa mãn chứ, có sếp tốt đến vậy, tớ ngay cả nằm mơ cũng không được!”

Lăng Lăng

cúi đầu, thút thít kéo khăn giấy trên bàn, len lén lau nước mắt trên

khóe mi, nghẹn ngào nói: “Anh ta đối với tớ thực sự rất tốt!”

“Theo tớ thấy, có thể làm một ông chồng tốt!” Tiểu Úc nói.

Lăng Lăng ngưng khóc mỉm cười, khuôn mặt trong trắng thuần khiết xinh đẹp

tựa đóa phù dung sau cơn mưa. “Cậu không nhìn trúng anh ta đấy chứ?”

“Cũng không phải không có khả năng!”

Lăng Lăng đương nhiên biết Tiểu Úc chỉ nói đùa, trong lòng cô ấy ngoài Ivan ra không thể chứa thêm bất kỳ người nào khác.

******

Khoảng cách giữa người với người, rốt cuộc bị số mệnh kéo lại gần nhau lúc nào chẳng hay.

Một đêm khuya nửa tháng sau, trong phòng thí nghiệm ngoại trừ Lăng Lăng

không còn một ai khác. Lăng Lăng buông quyển sách trên tay, xoa xoa đôi

mắt khô mỏi, thấy hơi buồn ngủ. Vì thế, cô ôm lấy chăn đệm đã chuẩn bị

sẵn đi vào phòng thiết bị nóng nực ở lầu một.

Cô đang làm thí

nghiệm về tính chống ôxy hóa ở nhiệt độ cao liên tục trong một trăm giờ, nói cách khác, phải ở cạnh thiết bị trong suốt một trăm tiếng đồng hồ

không nghỉ, để phòng ngừa xảy ra tình huống bất thường dẫn đến hỏa hoạn.

Vừa bước vào phòng thí nghiệm, mùi ẩm mốc pha lẫn mùi khen khét xộc vào

mũi, Lăng Lăng thở mạnh, đem chăm đệm đặt trên chiếc giường lung lay sắp đổ, chậm rãi trải ra.

Gió thu lùa vào qua khung cửa sổ, mang

theo cảm giác se lạnh. Lăng Lăng kéo lại áo khoác, nằm lên giường, lấy

chăn bọc kín người. Những lúc như thế này, sự cô độc gặm nhấm linh hồn

con người, cô lại nhớ tới rất nhiều người, ông nội, ba, mẹ của cô, còn

có bạn bè cũ, tất nhiên, cả người ở phương xa kia nữa…

Lăng Lăng

nhìn khắp các thiết bị thí nghiệm rỉ sét loang lổ, thực sự khao khát có

ai đó ở bên cô, không ngại cùng cô nói chuyện dăm ba câu là tốt rồi… Thế nhưng, trong phòng thí nghiệm yên tĩnh, chỉ có tiếng kêu cọt cà cọt kẹt của chiếc giường dưới thân cô.

Cô nhắm mắt lại, bỗng nhiên nghe

được một âm thanh sột soạt, Lăng Lăng sợ hãi nhảy xuống giường, hoảng

hồn nhìn chăm chăm vào góc tường. Có vật gì đó động đậy phía dưới đống

báo cũ, cô lui ra sau, thân mình run rẩy như lá rụng trước gió, tim đập

dữ dội… Từ sau thời trung học từng bị chuột cắn, trong lòng cô sinh ra

một loại cảm giác sợ hãi đối với loài chuột, vừa nghe thấy loại âm thanh này lập tức liên tưởng đến cái đêm âm u ẩm ướt đó, cảm giác lông cọ

nhồn nhột khi con chuột bò trên


Polly po-cket