
hội hiếm có biết bao,
nghề nghiệp hạnh phúc biết bao, công tác ổn định, tiền lương không thấp, tiền thưởng hậu hĩnh, tuy rằng không thể làm việc ở quê nhà, nhưng có
thể đưa mẹ và ông ngoại đến đây sống.
Điền xong đơn, ký xong tên, Lăng Lăng hớn ha hớn hở nói một câu: “Cám ơn thầy Dương, nếu không còn
việc gì nữa em xin phép về trước!”
Vừa ra khỏi cửa, một luồng khí lạnh tràn vào, cái đầu đang nóng của cô liền nguội xuống. Cô vừa ký cái gì? “Khế ước bán mình”? Cô phải đi theo tên biến thái này cả đời sao?
Đừng có giỡn vậy chứ, án tù có thời hạn của cô đã biến thành tù chung
thân!
Lăng Lăng đang nguyền rủa bạn giáo viên hướng dẫn tiến sĩ nào đó càng ngày càng gian trá thì có hai thầy giáo đi ngang qua cô, cô nhìn kỹ lại thì hóa ra là trưởng khoa và phó khoa, lập tức cúi đầu thấp hết mức,
trong lòng thầm cầu xin trưởng khoa tuyệt đối đừng nhận ra cô là sinh
viên khoa Vật liệu…
Trưởng khoa nhíu mày nhìn cách ăn mặc của cô, lại liếc mắt một cái sang bảng tên treo phía ngoài văn phòng, bước qua
trước mặt cô. Cô vừa thở phào một hơi liền nghe thấy trưởng khoa lắc đầu thở dài: “Sinh viên nữ bây giờ cái gì cũng dám mặc, gặp giáo viên hướng dẫn cũng không biết chú ý hình tượng một chút.”
Phó khoa nhanh chóng nói: “Đại hội thường niên kỳ sau tôi sẽ nói một chút về vấn đề này.”
Thật làm mất mặt sinh viên khoa Vật liệu, cô hận không thể đập đầu vô tường, lấy cái chết tạ tội!
******
Trên đường trở về ký túc xá, Lăng Lăng cứ thầm hỏi đi hỏi lại một câu: “Ở
lại trường làm giảng viên rốt cuộc có chỗ nào bất lợi không? Cô nghĩ tới nghĩ lui một lượt, không có! Ặc, trừ việc phải tiếp tục chịu đựng sự
tra tấn của Dương Lam Hàng! Nhưng dù sao, đợi đến khi họ thành đồng
nghiệp, cùng hội cùng thuyền rồi, cô có nên “đấu tranh” một chút không?!
Đương miên man suy nghĩ, Lăng Lăng vừa bước đến cửa phòng ngủ liền hết hồn.
Toàn bộ nữ sinh trong lớp đều tập trung trong phòng cô, tất nhiên lớp cô chỉ có năm bạn nữ. Mọi người vừa thấy cô trở về, các cặp mắt đều lóe
sáng.
Kiều Kiều phản ứng nhanh nhất, chạy vù đến trước mặt cô: “Lăng Lăng, sao rồi?”
Tiếu Tiếu cũng hỏi theo: “Cậu có thổ lộ không?”
“Thầy Dương phản ứng thế nào?”
Nhìn thấy bà con hứng chí ngời ngời, Lăng Lăng thầm cười gian xảo, vui một mình không bằng vui chung!
“Tớ…” Cô thong thả ngồi xuống, rót một tách trà hoa nhài, chậm rãi kể: “Tớ
đứng trước mặt anh ta, chân thành thắm thiết nói với anh ta: Thầy Dương, em muốn ở cùng với thầy, cho dù thầy sẽ không chấp nhận em… Để em ở bên thầy, cho dù phải im lặng đối mặt nhau, chỉ cần mỗi ngày chỉ được nhìn
thoáng qua thầy một cái… em đã cảm thấy mãn nguyện rồi!”
“Thầy Dương biểu hiện thế nào?” Kiều Kiều hỏi.
Lăng Lăng hớp một ngụm trà. “Các cậu đoán xem?”
“Có phải thầy Dương bị dọa mặt mày tái mét không?” Có bạn đáp.
“Thầy Dương nhất định bị cậu làm cho sốc chết! Tiếc quá, tớ không được xem dáng vẻ bị sét đánh trúng của anh ta!
“Thầy Dương bình tĩnh như vậy, chắc chắn không bị thất thố đâu!” Tiếu Tiếu
chắp hai tay, vẻ mặt sùng bái nói: “Anh ta sẽ nói: Rất xin lỗi! Tôi
không thể làm thế… Để em sau này không còn suy nghĩ lung tung, tôi sẽ
không hướng dẫn đề tài tốt nghiệp của em nữa.”
Kiều Kiều lắc đầu: “Thầy Dương từ Mỹ về, anh ta nhất định nói: “Cảm ơn em đã coi trọng
tôi, đây là vinh hạnh của tôi! Tuy nhiên, em nên lựa chọn một người đàn
ông thích hợp với em hơn.”
“Sai rồi! Anh ta nói…” Lăng Lăng ngồi
thẳng, đằng hắng giọng, bắt chước ngữ điệu của Dương Lam Hàng: “Anh ta
nói: Nếu em yêu tôi đến mức không thể tự kiềm chế, từng giờ từng phút
đều nhớ đến tôi, tôi có thể cho em một cơ hội… để em làm bạn gái của
tôi!”
“Hả!!!” Trăm miệng một lời cùng hét lên.
Lăng Lăng
hoàn toàn có thể thấy được bóng dáng chính mình khi đó qua dáng vẻ hoảng sợ của các bạn gái, cũng dập đầu ngưỡng mộ sâu sắc năng lực dọa người
của Dương Lam Hàng. Cô thản nhiên bổ sung một câu: “À, đúng rồi, anh ta
còn nói, phải lấy hôn nhân làm điều kiện tiên quyết để kết giao.”
“Lăng Lăng, đừng làm loạn nữa!” Có bạn nói.
“Tớ không tin đâu.”
Lô Thanh bĩu môi, ra vẻ không tin được.
Tiếu Tiếu bước tới lấy tay xỉa xỉa vào trán cô: “Nha đầu chết tiệt! Bớt tự
đa tình chút đi. Theo tớ thấy, nhất định cậu không có gan tỏ tình!”
“Tớ thề, tớ nói thật đó!”
Đúng lúc này, người nào đó rất phối
hợp mà gọi điện tới. Mọi người vừa nhìn thấy trên màn hình nhấp nháy hai chữ “Thầy Dương”, vội vàng châu đầu lại nghe.
“Thầy Dương, thầy tìm em có việc gì ạ?”
Giọng Dương Lam Hàng nghe dịu dàng bất thường: “Buổi tối em có rảnh không? Tôi muốn mời em ăn cơm!”
“Em… buổi tối em có một thí nghiệm ạ.”
“Dù sao cũng phải đi ăn tối, năm giờ tôi đến đón em.” Thế này chẳng phải quan tâm săn sóc quá sao.
Nếu những lời này thốt ra từ miệng người đàn ông khác, Lăng Lăng tuyệt đối
nghi ngờ đối phương thầm thương trộm nhớ mình. Nhưng mà những lời đó lại xuất phát từ miệng của cái người phẩm chất thanh cao là “thầy Dương”
kia, cô mặc dù còn yêu bản thân hơn cả Trịnh Minh Hạo nhưng cũng không
dám tưởng tượng Dương Lam Hàng thầm thương trộm nhớ cô!