
m trạng của mẹ Bạch không thể chỉ dùng một từ “sốc” mà miêu tả hết. Bà quả thực không thể tin nổi, cái gọi là đại học danh tiếng cả nước, vậy mà lại
phát sinh một chuyện như thế này!
Lăng Lăng vừa thấy mẹ tức giận
đễn nỗi đôi môi run lên, căng thẳng đến mức hai tay nắm chặt, ngay cả
vết thương chưa hoàn toàn lành hẳn nơi hai lòng bàn tay nhoi nhói phát
đau cũng không nhận thấy. Cô thật sự không biết mẹ mình với tính cách
bảo thủ lại ương ngạnh sẽ làm ra những chuyện gì, sẽ nói ra những lời
tổn thương người ta đến thế nào.
Dương Lam Hàng thường ngày vẫn
giỏi nắm bắt cử chỉ lời nói người khác hôm nay dường như đặc biệt ngu
ngốc, hoàn toàn không cảm nhận được trong phòng có bom hẹn giờ sắp nổ.
“Đúng ạ.” Không ngờ Dương Lam Hàng vẫn duy trì nụ cười mỉm tao nhã lịch sự của mình, trả lời: “Rất khéo! Có lẽ là duyên phận ạ.”
Khéo?! Anh rốt cuộc có biết mình đang nói cái gì không hả? Thần kinh căng cứng của Lăng Lăng lập tức đứt phụt, mọi suy nghĩ đều rơi vào trạng thái tạm dừng hoạt động.
“Anh là giáo viên hướng dẫn của Lăng Lăng, làm
sao anh có thể cùng nó…” Mẹ Bạch tức giận đến không biết phải nói gì.
“Xảy ra chuyện này, trường các anh để mặc sao?”
Dương Lam Hàng
vẫn duy trì nụ cười như trước, trên mặt không hề có chút hổ thẹn, còn cố nhiên giải thích nói: “Thưa bác, nội quy đại học T cũng không cấm giáo
viên và sinh viên quen nhau ạ.”
“Cái gì?! Làm sao trường các anh có thể cho phép loại chuyện này xảy ra hả?!”
Vẻ mặt của Dương Lam Hàng dường như rất kinh ngạc. “Không thể ấy ạ? Cháu
nhớ rõ trường hợp cấm kết hôn trong luật hôn nhân chỉ có hai loại: Thứ
nhất, có quan hệ huyết thống trực tiếp hoặc trong phạm vi ba đời; Thứ
hai, có tật bệnh mà y học cho rằng không nên kết hôn.”
“Anh!”
“Thưa bác, xin bác đừng nóng.” Dương Lam Hàng thấy mẹ Bạch nói không nên lời, vội vàng rót ly nước, hai tay đưa đến trước mặt mẹ Bạch: “Có gì bác từ
từ nói ạ.”
Tục ngữ nói, người không biết không có tội. Mẹ Bạch
vốn đang muốn phát hỏa giờ lại đối mặt với biểu hiện ngu ngơ mà vẫn
khiêm tốn tiếp thu của Dương Lam Hàng, cũng không thể bùng nổ được. Bà
cầm tách trà uống một ngụm, ổn định tinh thần đôi chút, vẻ tức giận trên mặt cũng biến mất hơn phân nửa.
Lăng Lăng không nhịn được ném
cho Dương Lam Hàng một ánh mắt sùng bái vô hạn, cô tưởng công lực giả
ngu của mình đã lên đến hàng thượng thừa, nào ngờ công lực ngả ngu cũng
tỉ lệ thuận với chỉ số thông minh. Anh ngay cả giả ngu cũng làm ra vẻ
thành khẩn đến thế, bình tĩnh đến thế, thực sự là cảnh giới người thường không với tới được.
“Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi. Anh ấy mười sáu tuổi
đã đi Mỹ học, tiếp nhận giáo dục phương Tây, không hiểu biết rõ về
truyền thống tôn sư trọng đạo của Trung Quốc.” Lăng Lăng giật nhẹ tay áo mẹ, kịp thời nói đỡ cho người trong lòng: “Hai năm trước anh ấy vì muốn đến với con mà cố ý từ bỏ công việc tại đại học MIT của Mỹ để về đại
học T tìm con, tình huống đưa đẩy thế nào lại thành thầy giáo con.”
Mẹ Bạch gật đầu, lại hỏi: “Thầy… Dương. Cha mẹ cậu biết Lăng Lăng là sinh viên của cậu sao? Họ không phản đối à?”
Ngụ ý: Cậu sống ở nước ngoài có thể không biết rõ, nhưng cha mẹ cậu không
thể nào để cho loại việc này phát sinh, trừ phi họ căn bản không biết
gì.
Dương Lam Hàng dĩ nhiên nghe ra ý tứ trong đó. “Họ biết ạ. Ba mẹ cháu rất thích Lăng Lăng, nhất là mẹ cháu, bà nói các cô gái trẻ
thời nay ngày càng phù phiếm, khó gặp được người vừa đơn thuần lại hiểu
chuyện như Lăng Lăng.”
Dương Lam Hàng nhìn thoáng qua Lăng Lăng,
trong ánh mắt toát lên tình ý miên man. “Hơn nữa, cháu đã ba mươi rồi,
vẫn chưa có bạn gái, họ đều rất lo nếu cháu bỏ lỡ Lăng Lăng thì sẽ không có cô gái nào nguyện ý lấy cháu.”
Mẹ Bạch nghe nói vậy, liền cảm thấy thật ngoài dự kiến.
Ba mươi tuổi đã có thể làm đến hướng dẫn tiến sĩ, chàng trai này thực sự
không đơn giản. Cậu ta rõ ràng chỉ nói mấy câu, thâm ý bao hàm trong đó
đã mang rất nhiều tầng ý tứ. Đầu tiên, cha mẹ cậu ta đã chấp nhận tình
yêu thầy trò giữa hai đứa, hơn nữa còn dùng tiêu chuẩn con dâu để đánh
giá Lăng Lăng. Tiếp theo, cậu ta đối với tình cảm là thật lòng, trước
Lăng Lăng chưa hề có bạn gái khác. Thứ ba, cậu ta biểu thị rất rõ ràng
thành ý muốn kết hôn với Lăng Lăng.
Cuối cùng…
Nhớ đến
Lăng Lăng từng nói, hai đứa thích nhau đã nhiều năm, khó khăn lắm mới
đến được với nhau. Mẹ Bạch cẩn thận ngẫm lại một lượt lời nói của Dương
Lam Hàng, bà phát hiện chàng trai có dáng vẻ bất phàm trước mắt này vô
cùng khác biệt với người thường. Cậu ta cũng không giống những gã đàn
ông khác thề thốt những lời kiểu như “thật lòng yêu nhau”, “không phải
cô ấy thì không cưới ai hết”, nhưng lời nói của cậu ta thể hiện rõ ý tứ
rằng: Nếu cậu ta bỏ lỡ Lăng Lăng thì sẽ không yêu bất kỳ người phụ nữ
nào khác nữa.
Mẹ Bạch nhìn kỹ Dương Lam Hàng ngồi đối diện một
lượt từ đầu đến chân. Bản thân khuôn mặt khiến trước mắt người khác sáng ngời cùng khí độ kia không cần phải nói nhiều, chỉ với chiếc áo sơ mi
trên người cũng đã có thể nhìn ra rất nhiều điều.
Mẹ Bạch không
biết nhiều về các hãng tran