
làm nói: “Đi, lấy hộp thức ăn đến đây, cái này, cái này,
còn có cái này, tất cả gói lại cho tôi.”
Dáng vẻ của Thư Ngọc biếng nhác, đôi mắt hơi khép lại, thật như là phu nhân
của gia tộc thượng lưu, tràn đầy khí thế.
Trình Du bị khí thế bừng bừng của Thư Ngọc làm nghẹn họng, vẻ mặt cô ta đỏ
bừng, rồi lôi kéo cô bạn của mình bước đi.
Không hề dự đoán trước, khi Trình Du đi qua Thư Ngọc liền nghiêng tay, cả ly
rượu đỏ đổ trên người Thư Ngọc. Chiếc áo sườn xám màu xanh nhạt trong khoảnh
khắc đã bị huỷ hoại.
Mary kêu lớn tiếng: “Cô làm gì?” Quả nhiên thu hút sụ chú ý từ bốn phía.
Trình Du đắc ý quơ quơ ly rượu trống không trong tay: “Thật có lỗi, trượt
tay.”
Thư Ngọc lạnh lùng nhìn Trình Du, không nói lời nào.
“What’s the matter, Mary?” Matthew và Cô Mang sang đây.
Cô Mang vừa thấy sườn xám của Thư Ngọc chảy nhỏ giọt rượu đỏ, khuôn mặt lập
tức trầm xuống. Ánh mắt anh âm u lạnh lẽo đảo qua Trình Du, cô ta kinh sợ run
lên một chút.
Anh nói ngắn gọn mấy câu với Matthew, rồi đưa tay ôm ngang người Thư
Ngọc.
Bốn phía có tiếng cảm thán nho nhỏ, thêm vào Thư Ngọc cũng đỏ mặt, cô ghé vào
lỗ tai anh thấp giọng cầu xin: “Thả em xuống.”
Anh như là không nghe thấy, vẫn đi nhanh hướng đến biệt thự.
Trong phòng ngủ, người hầu đưa tới quần áo sạch sẽ.
Cô Mang đưa tay cởi bỏ nút cổ áo của Thư Ngọc.
Thư Ngọc kinh hãi: “Anh làm gì? Để tự em thay!”
Động tác của Cô Mang miễn cưỡng dừng lại. Anh đứng thẳng dậy, đạp cửa đi ra
ngoài.
Mary ở bên ngoài cửa nghĩ lại hành động vừa rồi của anh mà còn rùng mình, cô
đi đến, khó hiểu hỏi Thư Ngọc: “Anh ấy sao vậy?”
Thư Ngọc cúi đầu: “Không có gì.”
Một lúc sau, ngoài cửa vang lên một hồi xôn xao. Thư Ngọc nhíu mày, lại có
chuyện gì xảy ra nữa đây?
Mary mở cửa, túm một người hầu vào hỏi.
“Bên ngoài sao ồn ào vậy?”
“Trình tiểu thư rơi vào trong ao.”
“Tại sao lại rơi vào?”
“Hình như là… Bị Cô tiên sinh không cẩn thận ném vào.”
Mary và Thư Ngọc đồng thời sửng sốt.
Giây tiếp theo, Mary cười khanh khách. Thư Ngọc hơi nhếch môi, không biết nên
khóc hay nên cười.
Vợ chồng Matthew ở lại Thanh Hà ba ngày. Sau khi đưa tiễn bọn họ, Thư Ngọc
trở lại cuộc sống bình thường của trước kia.
Có người không quen nhìn Thư Ngọc dương dương tự đắc với cuộc sống vô vị của
mình.
“Thư Ngọc, ngày mai trường học tổ chức cắm trại, có thể mang theo người nhà,
em mang chị đi nhé.”
“Sao lại muốn mang chị đi, em trai của em đâu?”
“Không phải chị thích cắm trại sao? Dẫn theo em trai đi chẳng phải làm bảo
mẫu suốt hành trình à?”
“Được rồi…”
Ngày tiếp theo, trời quang đến đáng yêu. Tề Tiểu Uyển kéo Thư Ngọc tới địa
điểm tập hợp, người đến gần đủ, Thư Ngọc nhìn xung quanh một vòng, không bất ngờ
chút nào khi thấy Trình Du và Cô Mang.
Đoàn người leo từ chân núi Phật đi lên, dọc đường có nói có cười.
Trình Khởi Phong chạy đến bên cạnh Thư Ngọc hỏi: “Có nặng hay không, muốn tôi
cầm giúp cô không?”
Thư Ngọc lắc đầu: “Cám ơn, không cần.”
Tề Tiểu Uyển chế nhạo: “Sao không hỏi tôi? Tôi sắp bị đè bẹp rồi.”
Trình Khởi Phong ngượng ngùng gãi mũi: “Tôi cầm cho.”
Tề Tiểu Uyển phất tay: “Đi đi đi, không thành ý.”
Mọi người đã leo lên đỉnh núi, cạnh rừng cây tìm được một bãi cỏ trống trải,
họ bắt đầu dựng lều trại.
Trình Khởi Phong vừa lấy đồ ra ngoài vừa đến gần Thư Ngọc hỏi: “Muốn tôi giúp
cô dựng lều trại không?”
Gân xanh ở thái dương của Thư Ngọc khẽ nhảy lên: “Cám ơn, không cần.”
Thư Ngọc và Tề Tiểu Uyển loay hoay hai ba lần thì dựng lều xong. Bên kia
Trình Khởi Phong lại đổ đầy mồ hôi trên đầu, làm sao cũng không được.
Tề Tiểu Uyển cười ha ha: “Đại thiếu gia, muốn chúng tôi giúp hay không
hả?”
Trình Khởi Phong không đáp lời, mồ hôi chảy càng nhiều.
Trình Du cười khanh khách: “Anh, anh thật khiêm tốn nha.”
Thư Ngọc cũng nhịn không được mà cười rộ lên.
Cô Mang đi tới: “Để tôi.”
Trình Khởi Phong lau mồ hôi: “Cô tiên sinh, làm sao tôi dám quấy rầy
anh?”
“Chúng ta cùng dùng một lều trại, cậu không dựng được thì tôi cũng không thể
ngủ.”
Trình Khởi Phong đành phải đưa cái giá cho Cô Mang.
Lều trại được dựng lên nhanh chóng.
Trình Khởi Phong hậm hực đi xách nước trong tiếng cười nhạo của Trình Du.
Trình Du và Tề Tiểu Uyển được an bài đi nhặt củi, khu lều trại tạm thời chỉ còn
lại Cô Mang và Thư Ngọc.
“Em gầy rồi.” Anh nâng khuôn mặt cô lên, dùng tay xoa nhẹ.
“Anh đã thấy em trước kia, là béo hay là gầy?” Cô hỏi lại, nghiêng đầu né
tránh tay anh.
Anh á khẩu không cười nổi.
Một đám người chơi đùa náo loạn cả buổi chiều, hoàng hôn thấm thoát buông
xuống.
Thư Ngọc được phân công đi xách nước, Trình Khởi Phong nhất định muốn đi
theo.
Đi ở trong rừng cây, dưới chân giẫm lên bùn đất mềm nhũn, tâm tình của Thư
Ngọc không khỏi nhảy nhót.
“Thư Ngọc, cô học trung học ở đâu?”
“Nam Kinh.”
“Thư Ngọc, mấy tuổi cô tốt nghiệp trung học?”
“Mười sáu.”
“Thư Ngọc, cô tốt nghiệp trung học đã được mấy năm?”
Thư Ngọc dừng bước chân, rồi quay sang nhìn Trình Khởi Phong. Người phía sau
hơi chột dạ, ánh mắt liếc về phía khác.
“Cậu có thể trực tiếp hỏi tôi, không cần quan