Ring ring
Mãi Mãi Bên Anh

Mãi Mãi Bên Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321394

Bình chọn: 7.00/10/139 lượt.

ảo đi.”

“Gì?” Tề Tiểu Uyển há hốc mồm, “Tôi không đi.”

“Không có đường từ chối, ý của cô Chương là chọn ra những người tài giỏi của

ban để dịch bản thảo.”

Tề Tiểu Uyển trợn tròn mắt.

Thư Ngọc nhịn không được mà nở nụ cười, khi đứng dậy chuẩn bị đi thì Trình

Khởi Phong thình lình gọi lại: “Bạn học này, mời bạn đến nhóm tiếng Anh của

chúng tôi.”

Thư Ngọc hoài nghi: “Tôi?”

Trình Khởi Phong gật đầu.

Thư Ngọc cười, cảm thấy thú vị: “Dựa vào cái gì?”

Trình Khởi Phong sửng sốt, gãi đầu rồi lấy ra một cây trâm gỗ.

Đôi mắt Thư Ngọc nheo lại.

“Thật ngại quá, tôi đã tốt nghiệp trung học nhiều năm, thật sự không có hứng

thú gia nhập nhóm tiếng Anh loại này.”

Cô đẩy cửa phòng học rồi đi ra ngoài, để lại Trình Khởi Phong sững sỡ tại

chỗ.

Thư Ngọc trở về nhà, bỗng dưng phát hiện Cô Mang đứng dưới tàng cây hoè đang

đút tay vào túi quần, nghiêng người dựa lên thân cây. Anh vẫn mặc áo sơ mi

trắng, vẻ khôi ngô anh tuấn không nói nên lời.

Anh thấy cô.

Cô không nói gì, lập tức đẩy cửa nhà đi vào.

Anh cũng không nói, nhìn cô đi từng bước vào trong nhà cho đến khi bóng dáng

của cô hoàn toàn biến mất ở trước mắt anh.

Trưởng trấn đích thân đến nhà nói với A Mỗ: “Chị à, mượn Ngọc đến phủ em được

không?”

Lúc đó Thư Ngọc thức dậy không bao lâu, vừa rửa mặt xong.

“Chú Ngải, có chuyện gì sao?” Thư Ngọc hỏi.

Trưởng trấn nói: “Chuyện tốt. Một vị quan chức của sứ quán Pháp đến trấn

Thanh Hà của chúng ta, xem ra anh ta rất hứng thú với nơi này, là muốn đến đầu

tư. Năm nay thật sự không phải một năm bình thường a, trấn Thanh Hà sắp phát

đạt…”

Thư Ngọc buồn bực: “Cần cháu làm việc gì sao?”

Trưởng trấn vui tươi hớn hở đáp lời: “Chúng ta thiếu một người phiên dịch

tiếng Pháp, cháu không phải biết tiếng Pháp sao? Đi một ngày nhé, tiền thù lao

rất hậu hĩnh.”

Thư Ngọc mở to mắt: “Khi nào cháu nói mình biết tiếng Pháp?”

Trưởng trấn sửng sốt: “Tiểu thư Trình gia nói cháu biết nhiều ngôn ngữ.”

Ánh mắt Thư Ngọc lạnh lùng: “Trình tiểu thư đã từng ra nước ngoài học tập,

nói đến phiên dịch sao không tìm cô ta?”

Trưởng trấn lau mồ hôi: “Ngọc à, Trình tiểu thư không biết nói tiếng Pháp

đâu, bây giờ bảo chú đi đâu tìm người nói tiếng Pháp chứ? Ai da, trấn Thanh Hà

này xong rồi…”

Thư Ngọc không lên tiếng, vị đại tiểu thư kia muốn cô mất mặt, biết chắc cô

có tình cảm đối với trấn Thanh Hà.

“Khi nào vợ chồng đại sứ đến?”

Trưởng trấn sửng sốt: “Matthew tiên sinh đã đến trước, đang ngắm triển lãm

tranh thêu thùa.”

Gấp như vậy? Thư Ngọc nhíu mày: “Chúng ta mau đi thôi.”

Trưởng trấn lo lắng: “Haizz… Ngọc cháu biết tiếng Pháp phải không?”

Thư Ngọc quay đầu lại cười: “Dù sao cũng không thể để một mình chú ứng phó

với người nước ngoài, tốt xấu gì cháu cũng đã ở thành phố lớn, giúp chút việc

nhỏ vẫn dư dả.”

Trưởng trấn cảm động gật đầu: “Được, được…”

Triển lãm tranh thêu thùa ở phía tây trấn Thanh Hà, Thư Ngọc đẩy cửa đi vào,

liếc mắt một cái liền nhìn thấy Trình Du.

“Chị A Ngọc, đại sứ ở lầu hai, chị đi mau lên.” Trình Du cười sáng lạn.

Thư Ngọc không đáp lời, đi theo trưởng trấn lên lầu. Trình Du nhịp chân nhẹ

nhàng đi theo sau họ.

Vài người đang đứng ở cửa, có lẽ chờ rất lâu.

Mấy người kia thấy Thư Ngọc đều kinh ngạc.

Trình Khởi Phong mở miệng đầu tiên: “Thư Ngọc? Sao cô lại tới đây?”

Trình Du cười hì hì nói: “Vốn tưởng rằng chị A Ngọc biết nói tiếng Pháp cho

nên mời chị ấy đến phiên dịch, không ngờ chị ấy không biết chút nào.”

Thư Ngọc thản nhiên liếc nhìn cô ta một cái: “Trước đó người nói tôi biết

tiếng Pháp là cô, bây giờ sao cô biết tôi không biết.”

Trình Du nghẹn lời.

Trưởng trấn phất tay: “Đừng nói nữa, mau đi vào thôi.”

Đoàn người hướng đến khu triển lãm.

Trong đám người, Trình Khởi Phong rớt lại phía sau vài bước, kề bên lỗ tai

Thư Ngọc nhẹ giọng nói: “Nếu không được thì nói tiếng Anh đi, đại sứ hẳn là hiểu

được.”

Thư Ngọc cười: “Cám ơn.”

Matthew tiên sinh rất trẻ tuổi, tướng mạo người Pháp điển hình, cười rộ lên

trông rất hiền hoà.

Thư Ngọc đối mặt với anh ta, trong đầu loé lên cả trăm ngàn ý nghĩ, cuối cùng

không thể không cảm thán, thế giới này rất kỳ diệu.

Cô đi lên trước bắt tay với Matthew, dùng tiếng Pháp nói: “Đã lâu không gặp,

Matthew tiên sinh.”

Matthew kinh ngạc: “Thực khéo, Đàm, rất vui có thể gặp cô ở đây.”

Cô cười: “Không khéo, hôm nay tôi là phiên dịch của anh.”

Sau khi nghe xong, Matthew nhếch lông mày, vui vẻ tươi cười. Thư Ngọc dùng

tay ra hiệu mời, rồi cùng anh ta xem triển lãm. Trưởng trấn vui tươi hớn hở cùng

nói chuyện với bọn họ, Thư Ngọc phiên dịch cho hai người rất lưu loát.

Mấy người đi theo sau trợn mắt há mồm nhìn Thư Ngọc thản nhiên bình tĩnh cùng

đi với trưởng trấn và Matthew tiên sinh. Cô hiển nhiên dịch rất khá, cũng nắm

chắc tình cảnh, giữa ba người thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười.

Trong mắt Trình Khởi Phòng dày đặc vẻ khâm phục, tuy rằng cậu ta không hiểu

tiếng Pháp, nhưng không khó nhìn ra trình độ chuyên nghiệp của Thư Ngọc không

thua gì người phiên dịch cao cấp. Ánh mắt cậu ta theo sát cô, cô lúc này bình

tĩnh, giỏi giang và c