
quay đầu xe chạy theo một phương hướng khác.
Hắn đem xe dừng trước cửa nhà, đưa tay ôm lấy Dĩ Mạch hướng trong
phòng đi đến. Chu thẩm mở cửa thấy thế cũng không nói gì, cười tủm tỉm
làm một biểu tượng “Cố lên”, chọc Cố Quân Thanh khẽ cười một tiếng.
Tiểu gia hỏa này xem ra thật mệt mỏi, rúc vào lòng hắn mà ngủ, thẳng đến khi ôm nàng lên giường cũng không có tỉnh.
Phòng không có bật đèn. Ngoài cửa, một vầng trăng sáng tỏa ra ánh sáng xanh.
Hắn đứng bên cửa sổ, im lặng nhìn nữ tử làm cho hắn lúc nào cũng vướng bận.
Một lát, xoay người sắp sửa rời đi, lại phát hiện, cửa phòng bị người ở ngoài không biết dùng cách gì khóa chặt.
Tóm lại, mở không ra……
Hắn không nghĩ làm ra tiếng vang quá lớn, trong lòng hiểu được này
tuyệt đối là Chu thẩm giở trò quỷ. Nhất thời không biết nên khóc hay
cười, chỉ đơn giản buông tha.
Một đêm này, làm sao mà ngủ được?
Cố cầm thú luôn thông minh tự phụ nhìn cái giường tròn cực đại, trên mặt lộ ra một chút cười khổ.
Sáng sớm hôm sau, Chu thẩm rón ra rón rén mở cửa vào phòng An Dĩ Mạch vẫn như trước ngủ say trên giường, cùng với…… ở trên thảm, Cố Quân
Thanh ở trên ghế vẫn bảo trì tư thế ngủ say cứng ngắc.
“Đứa nhỏ này……” Nàng tiếc hận thở dài, thay hắn kéo lại góc chăn.
Động tác rất nhỏ này làm hắn bừng tỉnh.
Cố Quân Thanh gian nan hoạt động thắt lưng cùng cánh tay, đứng dậy.
Biểu tình trên mặt rất là bất đắc dĩ, xem Chu thẩm một trận sợ hãi. Mượn cớ làm việc vội vàng trốn ra.
Hắn nhẹ nhàng đi tới bên giường. Rèm cửa sổ màu tím ngăn cản ánh ban
mai, gió mát đưa mùi hương cỏ huân y tản mát bốn phía, quang ảnh huyễn
hóa thành một thương hải màu tím.
Ở trên chiếc giường kia, nàng nhắm mắt ngủ say.
Hắn đứng ở tại chỗ, hồi lâu.
Chậm rãi cúi người.
Giống như những câu chuyện cổ tích ngọt ngào, hiệp sĩ vụng trộm, ôn
nhu, cẩn thận, khé hôn lên môi vị cô nương xinh đẹp như đóa hoa.
Nhưng mà vị kỵ sĩ này rời đi có chút vội vàng, hắn không có thấy, vị
cô nương làm bộ chưa tỉnh kia lặng lẽ mở to hai mắt, nhìn bóng dáng của
mình, hai gò má phi hồng mỉm cười.
Chu thẩm đã sớm chuẩn bị tốt bữa sáng.
Trên bàn cơm, Dĩ Mạch ăn rất ngon miệng. Cố Quân Thanh nhìn Dĩ Mạch cũng cảm thấy ngon.
Nàng rốt cục nhìn đến mức ngượng ngùng, không được tự nhiên trừng mắt liếc người nọ một cái, vùi đầu uống sữa.
“Đợi lát nữa đưa em về trường học.” Hắn một tay chống đầu, một tay đùa giỡn trứng ốp lếp trên bàn.
“Em muốn đi chiếu cố Tiểu Âm.” Có người bất mãn.
“Đồ ăn anh sẽ bảo Chu thẩm đưa đi. Em ngoan ngoãn về trường học.” Bị trấn áp.
“Em đi có thể bồi nàng nói chuyện phiếm.” Có áp bức tất có phản kháng.
“Đứa ngốc.” Hắn cười bất đắc dĩ, “Có một số việc cần chính bọn họ đến giải quyết, em nhúng tay vào sẽ phản tác dụng, biết chưa?”
“Nhưng là……” Nàng giãy dụa.
“Cứ quyết định như vậy đi. Lại để cho anh nhìn thấy em chạy đến chỗ
Hứa Thú, anh liền ép chết hắn.” Cường quyền vương đạo, hắn lấy tờ báo
lật xem.
“……”Dĩ Mạch nghiến răng nghiến lợi tựa vào trên ghế, đối phòng bếp
hô,“Chu thẩm, Cố Quân Thanh lần trước nói người làm canh cà chua trứng
không ngon.”
“Ôi chao?” Chu thẩm thò đầu ra tìm hiểu,“Ta đây làm một tháng, đề cao một chút trình độ.”
Cố Quân Thanh bị sữa sặc ho khan không ngừng.
“Nghe Quan Tài nói ngày hôm qua người của Anh Túc Thứ Thanh lại bắt
đầu không an phận, giết hại khắp nơi. Gần nhất anh bề bộn nhiều việc,
không có gì thời gian online với em, em muốn luyện cấp thì đi tìm Hồ Ly
bọn họ.” Trên đường, Cố Quân Thanh dặn Dĩ Mạch.
“Ân, đã biết.”
Mắt thấy cửa trường gần ngay trước mắt, hắn bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nói:“Ở trong trò chơi, cách Đế Tu xa một chút.”
“Ôi chao?” Nàng có chút kinh ngạc, ngược lại chế nhạo, “Phu quân đây là đang ghen?”
Hắn ngừng xe sang bên, cười mà không nói.
Nàng đang muốn mở cửa chui ra đi, lại bị hắn đè lại góc áo.
“Làm sao……” Nàng xem hắn cởi bỏ dây an toàn, từng chút từng chút ghé sát lại, lui không thể lui.
Audi r8 không gian nhỏ hẹp, nàng xem mặt hắn ở trước mắt phóng đại, bên tai đỏ ửng.
“Nương tử hy vọng anh ghen sao?” Hắn nheo mắt, ngữ điệu ái muội.
“……” Nàng không biết đem tầm mắt hướng chỗ nào cho tốt.
Đây là cửa trường học, cửa trường học người đến người đi!
người nào đó mặt đỏ tai hồng bị đặt ở trên ghế cố gắng không cho người kia tới gần.
“Cố ý dặn em cách xa hắn một chút, xem ra anh cùng Đế Tu có gian
tình!” Nàng dưới tình thế cấp bách thầm nghĩ đem lực chú ý của hắn dẫn
dắt rời đi.
“Như vậy xem ra, vi phu đành phải chứng minh một chút.” Hắn câu môi gần sát mặt của nàng.
Không gian nhỏ co quắp. Ngón tay chạm vào ngực hắn xuyên qua quần áo
truyền đến độ ấm. Hắn như nguyệt hoa bóng chồng bàn ánh mắt.
Gần sát, hai người trong lúc đó chỉ cách chút xíu.
Dĩ Mạch lâm vào một loại mê ly ngắn ngủi. Đôi mi dài khẽ rung, nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Chỉ nghe hắn cười khẽ một tiếng, ngồi ngay ngắn trở lại.
“Anh……” Nàng nhất thời quẫn bách.
“Hiện tại tâm lý cân bằng.” Cố cầm thú trả thù thành công tâm tình
thật tốt,“Một tháng canh cà chua trứng cũng không tính khó uống.”
Dĩ Mạch thẹn quá thành giận nghiến r