
nàng biến mất trong dòng người.
Từ đó về sau, hắn có thói quen nhìn về phía góc đường.
Mà nàng lại chưa từng xuất hiện.
Acc Thanh Quân này do Hồ Ly cấp, là lễ vật mừng [Càn Khôn'> ra mắt
thành công. Vì không muốn phá hư cân bằng trò chơi, acc này là một tay
Hồ Ly luyện đến cấp 120.
Những lúc rảng rỗi hắn cũng chơi. Khi hắn nhìn thấy cái tên Mạch
Thượng Sắc Vi, trong đầu đột nhiên hiện ra hình ảnh nữ sinh mang thần
sắc đau thương đứng nơi góc đường.
Có Hồ Ly điều tra tư liệu đăng kí, tra xét ip cùng chứng minh thư, quả nhiên là nàng.
Trò chơi vốn không thú vị bỗng nhiên biến thành rực rỡ. Còn tự mình làm nhiệm vụ, đánh nhau, bảo hộ nàng.
Duyên phận có từ khi sơ ngộ.
Thời điểm nàng truy vấn mình, cứ trả lời như vậy đi.
Nếu chúng ta không bao giờ gặp lại, như vậy anh có thể đem trách nhiệm đổ lỗi cho tơ duyên ngắn ngủi.
Nếu chúng ta lần nữa gặp lại, như vậy, là ông trời cho anh cơ hội lưu lại bên người em.
“Tiểu Âm, ngươi tính khi nào thì đi?” Dĩ Mạch thừa lúc nàng giặt quần áo tiến đến bên tai nàng nhỏ giọng hỏi.
“Quá hai ngày.” Nàng cắn cắn môi,“Ngươi sẽ đi theo giúp ta chứ?”
“Ân.”
“Không cần nói cho người khác, được chứ?”
“Hảo. Đại khái cần bao nhiêu tiền? Không đủ thì nói, ta còn một
chút.” Theo nàng được biết, gia cảnh Đường Tiểu Âm cũng không dư dả.
“Ta có.”
Hai người khe khẽ nói nhỏ bị Lí Thiến gia nhập đảo loạn.
“Ai ai…… Trên tạp chí nói chòm Kim Ngưu trong tháng phạm tiểu nhân, Dĩ Mạch, ngươi phải cẩn thận.” Nàng ồn ào.
Nguyên Viên nhìn nàng mua thời báo tài chính và kinh tế mà nhíu mày
“Nghe nói hôm nay ngươi cùng Sôcôla nam hẹn hò, chiến quả như thế nào?”
“…… Ai nói đi hẹn hò? Chúng ta đi xin tài trợ.” Dĩ Mạch hắc tuyến.
“Thời điểm chúng ta đang ăn cơm, một bàn bên cạnh bàn luận rất náo nhiệt về ngươi cùng Sôcôla nam.” Lí Thiến vội vàng tị hiềm.
“Ôi chao? Nói cái gì ?”
Lí Thiến nhìn trời nhớ lại, tổng kết nói “Lấy Cù Điềm Điềm và vài con nhóc làm trung tâm, dùng ngôn ngữ thực tục tằng biểu đạt một tư tưởng,
đại ý là một đống thịt thối đem ruồi bọ trên hoa tươi câu dẫn đi rồi .”
“……” Đống thịt thối kia là nói ta? Dĩ Mạch huyết áp lên cao.
“Nói trở về, Nguyên Viên lúc ấy phản ứng thật sự…… Rất suất ~” Trong
mắt tràn ngập thần thái của Nguyên Viên khi đứng bên cạnh toilet miệt
thị, sau đó đập lại một câu,“Đậu trên hoa tươi là ong mật, đậu ở thịt
thối mới là ruồi bọ.”
“Ngươi không phát hiện mặt Cù Điềm Điềm lúc ấy biến dạng, oa ha ha, thực đã nghiền.”
Ba người ôm bụng cười. Nguyên đại thần thở dài “Nếu ngươi đối Sôcôla
nam không có hứng thú liền bảo trì khoảng cách. Ta xem họ Cù kia chính
là tiểu nhân.”
“Đã biết……” Người nào đó trả lời mà hoàn toàn không cảm giác được nguy cơ đang đến.
Mặt trời lên cao Dĩ Mạch bị triệu hồi đi họp. Có tài chính Sôcôla nam hào hùng vạn trượng, tuyên bố hoạt động báo danh của các đơn vị chính
thức bắt đầu. Người đứng ở ba vị trí đầu trong cuộc đấu có tư cách trực
tiếp tham gia vào chương trình “Cất cánh tiếng ca” do Bất Lạc Viêm Dương tổ chức. Còn nghe nói khách quý lần này đảm nhiệm vai trò giám khảo là
vài tên cường thế nghệ nhân của Bất Lạc Viêm Dương
Cố tổng này rất hào phóng. Dĩ Mạch nghĩ. Không riêng trả thù lao, còn cho mượn người.
Đối với âm si An Dĩ Mạch mà nói, loại hoạt động này là muốn tham dự.
Nàng trong hệ quảng cáo năm thứ ba đệ nhất nhân tuyển đó là Đường Tiểu
Âm.
Từng ở trên nóc nhà nghe nàng hát một khúc ca. Đó là thời điểm vừa
chấm dứt tuần tập quân sự, cho dù không nhớ tên tác giả, nhưng bài ca đó quả thực khiến cho hai người mới vừa rời đi cha mẹ đến học ở c đại là
Lí Thiến cùng nàng hai mắt ẩm ướt. Thậm chí Nguyên Viên luôn luôn bình
tĩnh cũng xoay người thở dài.
Đó là giọng hát cực hay. Có độ tinh thuần làm rung động lòng người.
Khi đó, nàng hát vì nhớ nhà.
Nếu Tiểu Âm trúng cử, sau đó đạt được ngôi vị quán quân trong “Cất
cánh tiếng ca”…… Năm trăm vạn tiền thưởng, lại còn có cơ hội thành
danh…… Như vậy, để cho nàng làm người đại diện kiếm tiền đi…… Tiền đồ
một mảnh quang minh……
An đồng học miên man bất định rơi vào trong suy tư không rút ra được, thẳng đến khi thanh âm “Tan họp” của Sôcôla nam truyền vào lỗ tai.
“Cùng nhau ăn cơm?” Trịnh trưởng phòng thành tâm mời.
“Ta…… Có chút việc.” An cán sự uyển chuyển cự tuyệt.
“Làm việc cũng phải ăn cơm trước.” Hắn thận trọng.
“Ta thật sự có việc gấp……” Nàng lùi lại ba bước.
“Như vậy, cần ta hỗ trợ sao?” Hắn liều chết tiên lên.
“Chỉ sợ ngươi không giúp được,” Nàng trấn định giả trang Mona Lysa,“Ta vội vàng kết hôn.”
Thừa dịp sôcôla nam hóa đá, An Dĩ Mạch tốc chiến tốc thắng mang theo túi sách chạy một mạch.
Ngày hôm qua vu nữ Lí Thiến nói, chòm Kim Ngưu trong tháng hoa đào thịnh, có va chạm, gây chuyện, phạm tiểu nhân.
Ngay tại thời điểm nàng cúi đầu vội vàng xuống lầu, không cẩn thận
van chạm với người đang bưng cặp lồng cơm lên lầu, canh trong đồ ăn hắt
ra, bắn tung tóe một thân Dĩ Mạch.
“Ngươi không có mắt?” Giọng nữ cao quãng tám, ngữ điệu kiêu ngạo.
Dĩ Mạch không khỏi nhíu mi.
Khu dạy học lý vốn nghiêm cấm mang đồ ăn tiến vào, huố