
sao?
Tình cảm càng ngày càng lớn, sự chú ý của tôi với Tiêu Hà ngày càng
nhiều càng nhanh hơn khi trước. Một hôm buổi tối, Tiêu Hà mặc bộ tây
trang màu đen mà tôi mua cho em chuẩn bị ra ngoài, lý do là tham gia vào dạ tiệc tốt nghiệp. Tôi lo lắng đi theo, đứng ở cuối lễ đường nhìn lên
sân khấu thấy Tiêu Hà làm MC đang đứng giữa vũ đài. Một thân âu phục,
cao lớn đẹp trai, thanh âm trầm thấp mà từ tính, dưới sân khấu mọi người như ngừng thở nhìn em, tôi cũng ngẩng đầu nhìn em si ngốc như nhìn thần mặt trời.
Tiết mục đầu tiên là màn độc tấu dương cầm của Tiêu Hà. Ngồi trước
đàn dương cầm vẻ mặt Tiêu Hà thật tao nhã mà sang trọng, mười ngón tay
thon dài lướt nhẹ trên những phím đàn đen trắng, tiếng đàn dìu dặt, xa
xôi mà tuyệt vời, còn lửa giận trong tôi bừng bừng lên theo từng tiếng
đàn ấy. Tiêu Hà biết đánh đàn dương cầm?! Tôi lại chẳng hề biết một Tiêu Hà ở bên cạnh mình năm năm qua quả thật là một tay chơi dương cầm tuyệt hảo! Tiêu Hà không nói cho tôi biết! Tiêu Hà có chuyện giấu tôi! Trong
giây lát, phản bội, lừa gạt xâm nhập vào trí óc tôi, tôi rốt cuộc phải
chịu đựng cảm giác bị người ta phản bội khiến mình không thể thở nổi,
bước thật nhanh khỏi lễ đường.
Trầm mặc ngồi ở sô pha, chờ đợi Tiêu Hà về. Cửa mở, đèn phòng khách được bật lên, Tiêu Hà thấy tôi ngồi trong bóng tối, vẻ mặt ẩn dấu khó
chịu.
“Sao lại không bật đèn?”
“Tiêu Hà em không nói cho chị biết hôm nay em làm MC.” Giọng nói quá bình tĩnh, như là bình yên trước cơn dông tố.
“Xin lỗi chị, em nghĩ chị không quan tâm đâu.”
“Sao em biết chị không quan tâm, Tiêu Hà, em dấu diếm chị.”
“Em xin lỗi, về sau em sẽ nói với chị.”
“Được, vậy ngay bây giờ em nói cho chị biết đi.” Tôi nhìn em, chờ em giải thích.
“Không phảo chị cũng biết hôm nay em làm MC hay sao?” Giọng nói thật vô tội.
“Là chị biết được từ lời em nói hả? Tiêu Hà?” Trầm mặc, chờ đợi chỉ
có trầm mặc, tức giận của tôi bùng nổ. “Tiêu Hà, chị và em sống cùng
nhau đã năm nay vậy mà chị không hề hay em biết đánh đàn, có phải hôm
nay chị không nói thì cả đời này vĩnh viễn em cũng không cho chị biết!
Tiêu Hà, em làm chị đau lòng quá!” Giọng nói của tôi rất bi thương.
“Thật xin lỗi, không phải em cố ý không nói với chị, thật sự em nghĩ chị sẽ không quan tâm, chị rất yên tâm về em.”
“Tiêu Hà em học dương cầm từ khi nào?”
“Hồi học TaeKwonDo thời điểm, cách vách có một lớp học dương cầm, em
học miễn phí một thời gian, sau đó em vào sơ trung (bậc THCS) thì gia
nhập câu lạc bộ đàn dương cầm.”
“Ha ha, chị chẳng biết nói gì nữa.” khàn khàn khiến tôi không nhận ra giọng mình. Trong lòng tôi đang tự cười bản thân thật lớn, liêu xiêu đi về phòng. Trái tim tôi đã bị tổn thương.
Nặng nề ăn điểm tâm, đối diện với bát cháo Tiêu Hà múc cho tôi, “Lúc
học lớp năm tiểu học, em học dương cầm. Lên cấp 2 em bắt đầu đảm nhiệm
chủ trì các hoạt động ở trường, là chủ tịch hội học sinh, đội trưởng đội bóng rổ (ôi anh là siu nhân à???).
Lên trung học em bắt đầu chơi cổ phiếu, tiết kiệm được một chút tiền. Em thật sự không có giấu diếm chị cái gì nữa, chơi cổ phiếu không nói cho
chị biết chỉ vì sợ chị sẽ lo, sợ chị sẽ thương tâm. Mạc Nhất, em xin
lỗi, từ nay em sẽ không giấu diếm chị bất cứ cái gì nữa.”
Thì ra còn nhiều chuyện như thế mà tôi không hề hay biết, Tiêu Hà, em là một kẻ rất được, không phải sao? Ngay cả tiền gửi ngân hàng cũng có! Cầm lấy túi xách, tôi không đáp một lời liền rời đi.
Còn chưa bước vào tới cửa phòng giáo viên đã nhìn thấy cô bạn thân,
đồng nghiệp Bình Đại phất tay từ xa chào hỏi. Tới gần liền bắt lấy cánh
tay tôi dồn dập nói
“Thế nào, sao lại trưng bộ mặt bán thịt bò ra thế này?”
“Làm sao cậu biết?”
“Tiêu Hà nhà cậu gọi điện thoại cho mình, muốn mình nói giúp thằng bé mấy câu với cậu, để cậu thông suốt. Cậu cũng thật là, tức giận cái gì
chứ, cậu phải vui vẻ mới đúng, ngẫm kỹ đi, Tiêu Hà rất giỏi giang, khuôn mặt đẹp trai lại thông minh học giỏi, ngay cả đàn dương cầm cũng biết
chơi, có thể làm mc, chậc chậc, muốn cao được cao, muốn xa được xa!
Người giám hộ như cậu, phải thật thật vui mừng ấy chứ, tưởng là gặp vận
cứt chó cuối cùng lại vớ được trân châu bảo bối. Người khác hâm mộ cậu
còn không kịp, ngượi lại cậu tức giận cái nỗi gì chứ, thật là sống trong phúc mà không biết phúc. Còn nữa, Tiêu Hà mới có 16 tuổi thôi đã biết
giúp cậu kiếm tiền, quá là tốt, không nói với cậu không phải là sợ cậu
thương tâm nước mắt nước mũi đầm đìa làm chậm trễ việc học của thằng bé
hay sao, dù thế nào thằng bé cũng là giúp cậu giảm bớt gánh nặng, dựa
vào một người sống bằng nghề dạy học như cậu, một tháng thì kiếm được
bao nhiêu tiền đây, tương lai thằng bé lên đại học, nghiên cứu sinh sẽ
tốn biết bao nhiêu tiền. Ôi, tiểu quỷ này nghĩ thật sâu xa hơn cả người
lớn như mình, mình có hỏi xem thằng bé có bị mất nhiều tiền không, nó
bảo một lần cũng không. Ôi nếu là mình thì không biết đã mất bao nhiêu
rồi. Còn cái tên tiểu quỷ nhà mình nữa chứ, mỗi ngày chỉ biết vòi vĩnh
ăn uống, làm gì có tài năng như Tiêu Hà! Phụ nữ chết tiệt như cậu ý,
mình thật đố kỵ mu