Mạc Đạo Vị Liêu Quân Tâm Túy

Mạc Đạo Vị Liêu Quân Tâm Túy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326373

Bình chọn: 9.00/10/637 lượt.

ã từng nói : cứ yêm tâm dạy dỗ, quên thân phận hoàng tử hoàng nữ của bọn chúng đi, hài tử của ta, có thể chết nhưng không thể yếu ớt”

“Phụ hoàng bản thân tính cách đã phi thường quái dị, cho nên nhóm nhân sĩ võ lâm mà hắn tìm đến cũng có tính cách biến thái y chang. Chỉ vì một câu của phụ hoàng “ hài tử của ta có thể chết, không thể nhược” mà bọn họ không chút kiêng kị thân phận của chúng ta, huấn luyện chúng ta không chút lưu tình, thậm chí có người còn thông qua đó mà thỏa mãn khoái cảm biến thái, nghĩ ra đủ trò để sửa trị tra tấn chúng ta”

“ Rất nhiều hoàng tử hoàng nữ trong thời gian học nghề bị đám sư phụ biến thái dày dò đến chết hoặc thân tàn ma dại, cuối cùng chỉ còn có hai người nguyên vẹn không sứt mẻ quay về hoàng cung là ta và hoàng huynh”

“Hoàng huynh cùng ta là thân huynh đệ cùng mẹ, hắn phi thường thông minh, cũng là hài tử mà phụ hoàng thích nhất, cùng đi học nghệ với hắn còn có Ấn Thương và Ấn Doanh là con của đại thần trong triều. Bởi vì phụ hoàng đối với hoàng huynh có nhiều cảm tình hơn nhưng đứa con khác cho nên phái huynh đệ Ấm thị đi theo để có người hầu hạ cũng có người bầu bạn với hắn. Không ngờ sau khi học nghề trở về thì tính cách hoàng huynh thay đổi hắn, trở nên âm hiểm thô bạo, tàn khốc khát máu…”

“A, kỳ thật đâu chỉ có hoàng huynh tính tình đại biến, bản thân ta không phải cũng vậy sao? ta bị phụ hoàng đưa đến chỗ Dịch Dung Thiên Vương học thuật dịch dung, ngươi cũng biết bản lĩnh ta không tệ nhưng so với sư phụ ta thì không đáng một đồng. Cho dù hắn giả thành ai cũng đều giống y như đúc, không để nửa tia sơ hở, hắn từng nói sở dĩ thuật dịch dung của hắn cao siêu như vậy là khi hắn muốn giả thành người nào thì hắn rất dụng tâm, người kia sẽ không còn tồn tại trong cõi đời nữa mà chỉ còn có người do Dịch Dung Thiên Vương hắn giả thành tồn tại”

“Cũng là bởi vì hắn vốn dụng tâm bắt chước tính cách đặc điểm của nhiều người khác nhau như vậy mới làm cho thuật dịch dung của hắn trở nên cao siêu, cũng làm cho tính cách của hắn ngày càng không bình thường, ý nghĩ ngày càng cổ quái, sở thích cũng ngày càng trở nên vặn vẹo. Hắn thích nhất là thấy người ta lúc thì đau khổ khi thì vui sướng, thoáng cái lại trở nên đau nhức đến thống khổ, mỗi khi như vậy hắn sẽ vui vẻ như có được thuốc trường sinh bất lão”

“Hắn so với phụ hoàng còn quái dị hơn, thô bạo hơn. Ta đi theo hắn học nghệ, hắn cũng mang ta lang thang khắp chân trời góc biển, không coi ta là hoàng tử mà chỉ là một kẻ học nghệ, mỗi ngày đều bị hắn độc hại tra tấn. Hắn có thể tùy ý chỉ một người nào đó trên đường, cho ta ba ngày để ta giả trang thành người đó, nếu ta làm không giống, nhẹ thì không cho ăn cơm, nặng thì đánh cho mình mẩy sưng vù. Bởi vậy ta chịu không ít cực khổ, có lẽ không ai ngờ một hoàng tử cao quý lúc nhỏ lại chịu nhiều cực khổ như thế”

“Có một lần, sư phụ dẫn ta đi đến chân núi Thu Dương, khi chúng ta đang ăn cơm trong một tửu lâu ven đường thì có một tiểu ăn mày đầu đầy ghẻ lở, hắn muốn ta giả thành tên ăn mày đó rồi đến xin ăn gần Thu Dương sơn trang, nói người trong đó đều là những người mua danh chuộc tiếng, giả dối vô sỉ, nếu ta có thể lấy được gì trong tay bọn họ thì ta đã giả rất giống tên ăn mày kia. Cho dù ta có xin được nhiều tiền nhưng không phải là từ tay của người trong Thu Dương sơn trang thì chứng tỏ ta không hoàn thành nhiệm vụ, phải bị phạt, chẳng những không được ăn cơm mà còn phải tiếp tục làm ăn mày, đừng nghĩ tới xuất sư cũng đừng mong có thể quay về hoàng cung tiếp tục làm hoàng tử. Chỉ khi nào ta làm cho người trong Thu Dương sơn trang đồng cảm thương tiếc ta thì hắn mới cho ta ăn no”

“Trước khi đưa chúng ta đi học nghệ, phụ hoàng cũng đã thỏa thuận với các nhân sĩ võ lâm, chỉ khi nào bọn họ gật đầu nói chúng ta có thể xuất sư thì chúng ta mới có thể quay về hoàng cung tiếp tục làm hoàng tử, nếu không thể xuất sư thì cả đời phải đi theo sư phụ, đừng mong có thể quay về hoàng cung”

“Khi đó, ta cảm giác mình thật sự là không may, người của Thu Dương sơn trang từ trang chủ tới phu nhân rồi mấy vị tiểu thư xinh đẹp, bọn họ quần là áo lụa, hào quang sáng chói nhưng thực tế đều là những người máu lạnh. Ta đợi ở dưới chân núi sáu ngày, dùng tất cả tư thế hèn mọn nhất, thanh âm khẩn thiết nhất đều cầu xin bọn họ nhưng chẳng ai chịu bố thí cho ta một đồng tiền hay một miếng cơm thừa”

“Bọn hắn nhìn thấy ta vừa xấu lại vừa bẩn, người đầy mùi hôi thối thì đều chán ghét quay đầu đi, dùng tay áo bịt mũi, cau mày, sợ hãi tránh xa ta, thậm chí còn cho người đuổi ta đi. Mỗi lần ta bị dđuổi đánh cũng đã muốn bỏ cuộc nhưng nghĩ tới những lời của sư phụ, ta lại cố nhịn đau, vứt bỏ tôn nghiệm mà tiếp tục quay lại cầu xin. Thật buồn cười, ta đường đường là hoàng tử Lăng quốc lại phải quỳ gối trước người khác, cầu xin họ bố thí, mặc cho người ta chà đạp sỉ nhục”

“Sáu ngày trôi qua, ta đói bụng đến hốt hoảng, ta biết sư phụ biến thái của ta nhất định đang ở trong tửu lâu dưới chân núi, vừa hưởng thụ rượu thịt vừa sung sướng nhìn ta bị tra tấn, rồi vô hạn chờ mong ta thất bại để hắn có thể nghĩ ra những


Insane