Old school Easter eggs.
Má Mi! Mau Về Nhà Thôi

Má Mi! Mau Về Nhà Thôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322945

Bình chọn: 8.00/10/294 lượt.

mà phải gọi cô là mẹ.

Tiêu Vũ Xuyên rất ít thấy gương mặt nghiêm túc của Tiêu Hàn, không thể làm gì khác hơn là gật đầu một cái.

- Vậy. . . . . . Tiểu Xuyên, con bây giờ gọi một tiếng mẹ được không? - Tống Hương Ngưng tràn đầy mong đợi hỏi.

Dù sao Tiêu Vũ Xuyên vẫn chỉ là đứa bé, Tống Hương Ngưng vừa nói, bé liền nghe theo

- Mẹ!

Thậm chí khi bé gọi còn kèm theo một nụ cười sảng khoái.

Tống Hương Ngưng nghe được, nước mắt lập tức chảy ra

- Tốt, tốt! Tiểu Xuyên, gọi một tiếng nữa đi.

- Mẹ!

- Gọi một tiếng nữa được không?

- Mẹ!

- Gọi nữa đi.

- Mẹ . . . . . mẹ . . . . . . mẹ . .. . . . . .

. . . . . .

Có lẽ là ý thức được mình có phần điểm luống cuống, cuối cùng Tống Hương Ngưng không bảo cho Tiêu Vũ Xuyên gọi nữa, mà kích nhìn Tiêu Hàn

- Tiêu Hàn, cám ơn anh, cám ơn anh đã cho em nhìn lại Tiểu Xuyên

Tiêu Hàn nhìn đôi mắt đỏ hoe của Tống Hương Ngưng, đau lòng nói

- Không có việc gì, Tiểu Xuyên vốn chính là con trai của em, huống chi anh nhớ lúc đó đã nói sẽ để cho em nhận lại Tiểu Xuyên, cho nên, em không cần phải thấy mang ơn anh.

Tống Hương Ngưng biết nói cái gì đi nữa cũng là uổng công, không thể làm gì khác hơn là im lặng, chỉ nhìn Tiêu Hàn cười một cái.

- Mẹ, mẹ có thể chơi với con không? – Tiêu Vũ Xuyên ngồi bên cạnh không quen với cái không khí vừa nặng nề vừa buồn chán như thế này, liền mở miệng hỏi.

Tống Hương Ngưng cưng chiều nhìn bé:

- Đương nhiên có thể, Tiểu Xuyên muốn chơi cái gì, chỉ cần nói với mẹ, mẹ sẽ dẫn con đi chơi.

- Được ạ - Tiêu Vũ Xuyên đối với câu trả lời của Tống Hương Ngưng rất là hài lòng - Bình thường ba cũng không có thời gian chơi với con, bà nội và dì lại không chơi với con, con buồn lắm.

- Tiểu Xuyên, dì ấy không đối xử tốt với con sao? - Tống Hương Ngưng đột nhiên nhớ đến chuyện Thường Tiểu Nguyệt và Tiêu Hàn đã kết hôn, cô không biết Thường Tiểu Nguyệt có vì ghét cô mà trút giận lên Tiểu Xuyên hay không.

Tiêu Vũ Xuyên bị hỏi đúng chỗ ngứa liền hướng về Tống Hương Ngưng tố cáo:

- Mẹ, dì ấy đã một lần đánh con

- Cái gì? - Tống Hương Ngưng không nghĩ tới Thường Tiểu Nguyệt sẽ ác tâm như vậy, cô chuyển sang Tiêu Hàn chứng thực - Tiêu Hàn, chuyện đó là thực sao?

Cô rất hi vọng những gì Tiểu Xuyên nó là sai sự thật.

Tiêu Hàn nhìn Tống Hương Ngưng, không nói gì.

Tống Hương Ngưng cho anh cam chịu

- Tại sao cô ta có thể nhẫn tâm như vậy? Tiểu Xuyên mới hơn ba tuổi, Tiểu Xuyên có thể làm gì khiến cô ta giận đến phải đánh Tiểu Xuyên? - Thật vất vả ngăn lại những giọt nước mắt vì nghe lời Tiểu Xuyên mà muốn rơi xuống.

- Hương Ngưng, mọi chuyện đã qua rồi, anh và Thường Tiểu Nguyệt đã ly hôn. - Tiêu Hàn an ủi cô - Sau này sẽ không có ai có thể động đến Tiểu Xuyên nữa, càng không ai dám đánh con.

Nghe được tin tức anh và Thường Tiểu Nguyệt đã ly hôn, rất bất ngờ:

- Tại sao anh lại cùng cô ấy ly hôn? Anh chỉ cần nói cô ấy không đánh Tiểu Xuyên là được, không cần phải cùng cô ta ly hôn.

Nếu như bởi vì Thường Tiểu Nguyệt đánh Tiểu Xuyên mà ly hôn, Tống Hương Ngưng lại đột nhiên cảm thấy đáng thương cho Thường Tiểu Nguyệt.

Tiêu Hàn lắc đầu một cái

- Không chỉ là bởi vì cô ta đánh Tiểu Xuyên, mà bởi vì cái này. – Anh nói xong lấy từ trong ngực ra hai tấm ảnh mà hôm nay anh nhận được – Em cũng biết, nhà họ Tiêu tuyệt đối sẽ không chứa chấp loại con dâu như thế này.

Tống Hương Ngưng nhìn tấm hình một chút, biết tại sao Tiêu Hàn lại đột ngột ly hôn với Thường Tiểu Nguyệt. Lại nghĩ tới tất cả những chuyện của mình trong quá khứ, liền có điểm giễu cợt nói:

- Thật buồn cười, ba năm trước đây chúng ta là nói dối, không ngờ ba năm sau, quả thật lại có chuyện này thật.

- Ba năm trước đây, thật sự là rất xin lỗi em - Tiêu Hàn luôn có cảm giác mình đối với Tống Hương Ngưng tồn tại quá nhiều thiếu xót - có lẽ, ba năm trước đây, chúng ta không nên ly hôn.

Anh có chút dò xét nói.

Tống Hương Ngưng lại lắc đầu

- Không, chúng ta là nói dối, để có thể sinh Tiểu Xuyên ra, nay mọi chuyện chỉ là quá khứ mà thôi. Tất cả đã kết thúc. – Cô không muốn thừa nhận lúc nghe Tiêu Hàn nói như thế, trong nội tâm sâu thẵm dâng lên một tia vui vẻ.

- Nhưng, ba năm trước đây nếu như chúng ta không ly hôn, hiện tại mọi chuyện cũng sẽ không hỗn loạn như vậy. - Tiêu Hàn tiếp tục nói.

Tống Hương Ngưng lại như cũ lắc đầu

- Không, không có tình yêu, hôn nhân chắc là sẽ không lâu dài. Ba năm trước đây anh căn bản là không yêu em nên không thể nói thế.

Sau đó cô nhìn đồng hồ, cảm thấy nên đã đến giờ phải về, liền nói vài lời tạm biệt hai cha con. Sau đó xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng Tống Hương Ngưng một mình rời đi, Tiêu Hàn rơi vào trầm tư . . . .

Ba năm trước đây, anh đối với em không phải là tình yêu? Còn hiện tại, anh đã thực sự yêu em. Sau khi Thường Tiểu Nguyệt rời khỏi nhà họ Tiêu, cô đã trở về căn nhà nhỏ mà ban đầu mình sống. Cô để hành lý xuống, ngồi trên ghế sa lon, một mình rơi vào trầm tư.

Không nghĩ tới, chỉ trong vòng một ngày vận mệnh của mình lại có nhiều thay đổi như vậy. Đầu tiên là đánh Tiểu Xuyên để bị mẹ Tiêu và Tiêu Hàn phát hiện; tiếp theo là ở "Lam Điều"