Teya Salat
Má Mi! Mau Về Nhà Thôi

Má Mi! Mau Về Nhà Thôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322824

Bình chọn: 7.00/10/282 lượt.

iêu Vũ Xuyên càng nói lắc chân Thường Tiểu Nguyệt càng hăng say, cuối cùng làm cho cô không thể không lấy tay của bé ra.

- Tiểu Xuyên, không cho phép không nghe lời, ba bận rộn công việc, con phải làm đứa bé ngoan, chờ ba trở về.

Cô thử để cho mình có sắc mặt tốt hơn, nhưng cô bây giờ không có biện pháp tạo ra một sắc mặt vui vẻ với thằng bé, như cũ là bày một bộ mặt đen thui

- Còn nữa, không cần vẫn lắc bắp đùi dì.

Tiêu Vũ Xuyên không thèm nghe lời nói của cô, ngược lại càng huyên náo nhiều thêm

- Con không muốn, con không muốn, con muốn ba.

Nói xong bé dứt khoát ngồi dưới đất, đấm đá bắp chân.

Thường Tiểu Nguyệt thật sự là không chịu nổi tính cách của bé, vì vậy liền la lớn

- Tiểu Xuyên, làm sao con lại không biết nghe lời thế. Dì không phải đã nói rồi sao, ba con có chuyện nên về muộn một chút, làm sao con lại khóc rống lên thế. Nhanh đứng lên, không được ngồi dưới đất.

Nói xong cô liền ra tay muốn khéo bé lên. Nhưng Tiêu Vũ Xuyên ngồi dưới đất không để cho cô kéo mình đứng lên, ngược lại cáu kỉnh đẩy cô ra

- Con không muốn đứng lên. Dì tránh ra

Vô cớ bị bé quậy, Thường Tiểu Nguyệt hoàn toàn bị Tiêu Vũ Xuyên chọc giận, cô kéo bé lên, một tay ấn chặt bé, một cái tay khác hướng lên mông bé đánh một cái

- Con khiến dì phải làm thế? Ai dạy con cứng đầu cứng cổ thế. Ai dạy con. Đứa trẻ hư, nhìn dì dạy con nè.

Nói xong lại đánh một cái.

Lần đầu tiên bị đánh, Tiêu Vũ Xuyên không chịu nổi đau đớn, "Oa" một tiếng sẽ khóc lên

- Dì mới là người hư, dì đánh Tiểu Xuyên, dì là người xấu.

Vừa mắng vừa dùng tay nhỏ bé quào loạn, muốn đẩy Thường Tiểu Nguyệt ra.

Thường Tiểu Nguyệt nhưng không có để cho bé được như ý, ngược lại bởi vì tiếng khóc của Tiêu Vũ Xuyên mà càng thêm tức giận

- Dì muốn con nín, con lại khóc, khóc thì dì đánh cho con chừa - Nói xong lại quật mấy cái vào cái mông nhỏ của Tiêu Vũ Xuyên.

- Òa . . . . òa - Tiêu Vũ Xuyên cũng không có bởi vì Thường Tiểu Nguyệt đe dọa mà ngưng khóc thút thít, ngược lại càng khóc càng thêm lớn tiếng.

Tiếng khóc đưa tới phòng ngủ của mẹ Tiêu.

- Ôi! Đây là chuyện gì? – Mẹ Tiêu vừa ra tới đã nhìn thấy Thường Tiểu Nguyệt đang chuẩn bị đánh Tiêu Vũ Xuyên, bị sợ đến vội vàng thét lên.

Thường Tiểu Nguyệt không ngờ rằng hành động mới vừa rồi của mình toàn bộ cũng bị mẹ Tiêu nhìn thấy, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói những gì, ấp úng cái gì cũng nói không ra được.

- Tiểu Nguyệt à, con đang làm gì vậy? Nhanh thả Tiểu Xuyên ra.

Mẹ Tiêu nhìn thấy Thường Tiểu Nguyệt vẫn còn muốn đánh Tiêu Vũ Xuyên, vội vàng nói.

Nghe nói như vậy, Thường Tiểu Nguyệt mới ý thức được mình vẫn còn đang ấn Tiêu Vũ Xuyên nằm sấp, vội vàng buông bé ra. Tiêu Vũ Xuyên vừa được tự do liền chạy lại chỗ mẹ Tiêu, trong lòng bà khóc lớn.

Mẹ Tiêu vừa ôm Tiêu Vũ Xuyên, sắc mặt có chút không vừa lòng hỏi Thường Tiểu Nguyệt

- Tiểu Nguyệt, có thể nói cho mẹ biết vừa mới xảy ra chuyện gì không?

Giọng nói của bà mặc dù là trước sau hòa ái như một, nhưng vẫn làm cho người ta biết bà đang tức giận.

- Con . . . . . . - Thường Tiểu Nguyệt vẫn là ấp úng, một chữ đều nói không ra được.

Ngược lại Tiêu Vũ Xuyên trong ngực mẹ Tiêu lại nói

- Bà nội, dì mới vừa rồi đánh con. - Bé vừa khóc vừa hướng mẹ Tiêu nói.

- Cái gì? – Mẹ Tiêu không nghĩ tới cháu mình lại nói như vậy, vì vậy mặt bà đen lại hỏi Thường Tiểu Nguyệt - Tiểu Nguyệt, Tiểu Xuyên nói đều là thật sao?

Thường Tiểu Nguyệt một chữ đều nói không ra được, chỉ đứng ở đó một cử động cũng không dám, cũng không dám nhìn mẹ Tiêu

Mẹ Tiêu canh chừng phản ứng của cô, biết lời Tiêu Vũ Xuyên nói không phải lung tung, giọng nói liền trở nên âm trầm hơn

- Tiểu Nguyệt, dù con là mẹ ruột của Tiểu Xuyên, cũng không thể tùy tiện liền đánh thằng bé, huống chi con không phải là mẹ ruột của nó. Mẹ thật sự không hiểu nổi Tiểu Xuyên là làm chuyện gì để con phải ra tay đánh nó?

- Mẹ, con . . . . con thực xin lỗi mẹ. . . . . . Còn nữa, thật xin lỗi Tiêu Hàn, con không nên như vậy.

Thường Tiểu Nguyệt đứng thật lâu, rốt cuộc nói ra một câu lời nói.

Mới vừa mở cửa đi vào, Tiêu Hàn nghe được toàn bộ lời nói của Thường Tiểu Nguyệt, vì vậy anh bước nhanh đi về phía Thường Tiểu Nguyệt, không nói hai lời; liền cho cô ăn một bạt tay

- Nói, cô làm cái gì để phải nói xin lỗi chúng tôi?

Thường Tiểu Nguyệt không nghĩ tới Tiêu Hàn sẽ trở về vào lúc này, vốn là tâm tình có chút hốt hoảng càng thêm trở nên hốt hoảng, đứng ở nơi đó sửng sốt nói không ra lời.

Gặp được Tiêu Hàn – người đã mấy hôm rồi không gặp, Tiêu Vũ Xuyên lập tức rời khỏi lồng ngực mẹ Tiêu, chạy về phía Tiêu Hàn

- Ba.

Tiêu Hàn ôm cổ Tiêu Vũ Xuyên, ngay sau đó phát hiện trên mặt bé tràn đầy nước mắt, vì vậy mặt khẩn trương hỏi:

- Tiểu Xuyên thế nào? Ai khi dễ con?

Tiêu Vũ Xuyên ôm lấy Tiêu Hàn, giống như là muốn tố cáo cái gì đó, bé lớn tiếng nói

- Dì mới vừa rồi đánh con ạ.

Một chút cũng không để ý Thường Tiểu Nguyệt đang dùng ánh mắt u oán dõi theo bé. Nghe xong lời Tiêu Vũ Xuyên nói, Tiêu Hàn rốt cuộc biết tại sao Thường Tiểu Nguyệt mới vừ