
việc nấu ăn xong liền mang lên lầu, bọn họ ngồi vào chiếc bàn nhỏ bên cạnh bệ cửa sổ, thưởng thức đồ ăn cùng hương vị rượu vang và ngắm cảnh đẹp bên ngoài của sổ..
"Ai, anh biết hôm nay là ngày mấy không?" Hà Phồn Ngọc lắc lắc chiếc ly rượu trong tay, đôi má ửng hồng vì chất cồn.
"Hôm nay?" Anh nhăn mày nhìn đồng hồ trên tay "Thế thì s ao?"
"Hôm nay hai năm trước, anh làm gì ?" Cô khó nén được nụ cười hấp dẫn lòng người.
"Hai năm trước?" Chân mày Giang Tử Lâm càng nhíu chặt hơn, làm sao anh có thể không nhớ chuyện của hai năm trước đây? Nếu không phải chuyện lớn, anh cũng không nhớ làm chi "Anh chỉ nhớ cái ngày em ném giấy ly hôn lại cho anh thôi."
"Anh thật không biết tạo không khí!" Cô nâng má gợi vẻ phong tình ." Ngày này hai năm trước, em bị sắp xếp đi xem mặt người ta, sau đó dưới bãi đậu xe giành chỗ với người nào đó nữa đấy."
Ah? Trí nhớ Giang Tử Lâm dần quay về.
Nhanh như vậy? Hai năm rồi.
"Sau đó đứng đợi thang máy với tên đầu heo kia thì bị em làm cho sét đánh. . . . . ." Cô nói lời này kèm theo chút đắc ý.
"Em đừng vội mừng, hôm đó đứng đợi thang máy em cũng cười rực rỡ khi thấy anh đấy chứ." Người thua không nhận thua trận, Giang Tử Lâm vội vàng phản kích.
“Em cười cái tên đầu heo nhà anh đấy chứ." Cô uống thêm một hớp, có vẻ ngà ngà say.
"Kết quả em gả cho tên đầu heo.”
"Sau đó ly hôn." Cô le lưỡi một cái.
"Lại kết hôn." Anh nheo mắt cạn ly với cô "Giang phu nhân!"
Cô cười không ngừng, đôi mắt quyến rũ long Giang Tử Lâm. Vết thương của Tiểu Ngọc chắc không còn gì nữa chứ nhỉ? Anh đè nén dục vọng đã lâu, tối nay là ngày đầu tiên của tuần trăng mật, anh phải kiếm chác lại mới được.
"Vậy. . . . .em muốn biết anh có ý với em lúc nào." Cô căn cắn môi "Hay là lúc ở trong thang máy đã có ý gì đó với em rồi?"
"Có thể, vậy em cũng phải nói ra ý nghĩ của em về anh như thế nào." Điều này anh vẫn luôn muốn biết.
Sau khi nhận định rõ , Hà Phồn Ngọc đi lấy giấy bút, hai người ngồi xuống viết cảm nhận đầu tiên về đối phương là gì trong buổi xem mắt ấy.
Bọn họ vừa viết, vừa trao đổi ánh mắt lẫn nhau, tất cả nhưng gì trong sóng mắt vueà mang theo sự thần bí vừa mang theo lực hấp dẫn .
Lúc đưa ra mảnh giấy thì cũng nhau nói ra -------
"Nếu như mà biết rõ anh là tên đầu heo giành chỗ đậu xe với em, em tuyệt đối sẽ không nghĩ như vậy."
"Nếu như mà biết rõ em là người đàn bàn chanh chua giành chỗ đậu xe với anh, anh tuyệt đối sẽ không nghĩ như vậy."
Lòng cô trần đầy vui sướng chạy lên giường, thận trọng mở tờ giấy ra, phía trên viết một câu nói: "Cô gái này thật đáng yêu, khiến cho thế giới của anh bừng sáng vì cô."
Mà Giang Tử Lâm vẫn ngội lại bên bệ cửa sổ, phía trên viết: "Người đàn ông này thật tốt tính, trầm ổn lại mê người nữa."
Hai người đồng thời cười ra thành tiếng, Hà Phồn Ngọc quay đầu nhìn anh, cười lăn lộn trên giường.
"Em đáng yếu ư? Ha ha ha, Tử Lâm, hai chúng ta bị bề ngoài lừa rồi á!"
"Anh cũng cảm thấy em nói quá chính xác!" Giang Tử Lâm mất hứng bò lên giường.
"Anh trầm ổn? Cười chêt mất thôi." Hà Phồn Ngọc nằm trên giường, ngẩng đầu nhìn người đan foong của mình "Giành chỗ đậu xe với em này, còn cả ngày lớn tiếng nhỏ tiếng này, chỗ nào trầm tính chứ?"
"Mặc kệ như thế nào, em cũng bị sét đánh rồi." Anh cúi người, hôn lên cô.
"Cũng không có." Cô kiên trì nói kiểu này, chỉ có cô mới làm người khác bị sét đánh thôi.
Giang Tử Lâm lại cúi người hôn cô, hôn thật sâu.
"Được chứ?" Anh hỏi xấu xa, tay luồng vào áo khoác lông của cô.
"Không được. . . . . .Em còn đang ăn cơm mà!" Cô sợ hết hồn, ngăn cản tay anh.
Chỉ còn dư mấy món điểm tâm còn chưa ăn thôi, anh đương nhiên biết cô đang lấy cớ.
"Miệng vết thương của em cũng đỡ rồi phải không?" Anh nhẹ nhàng đè ép nàng, kéo cổ áo len ra rồi hôn lên da thịt mịn màng của cô.
"Em. . . . . ." Cô bị hôn đến nóng rực, mơ mơ màng màng trả lời anh “Lành rồi.”
"Sẽ không đau?"
"Sẽ không." Cô đỏ mặt, dĩ nhiên biết chuyện gì sẽ xảy ra "Bây giờ sắc trời vẫn còn rất sáng. . . . . ."
"Du lịch trăng mật thì đều như vậy thôi." Anh cố ý hôn thật dịu dàng lên da thịt của cô, từ bụng lên trên. . . . . .
"Tốt nhất là…." Hà Phồn giống như đang nghĩ đến điều gì, đột nhiên ôm lấy đầu anh, "Đợi đã nào...!"
“Anh nhịn lâu rồi nhé." Anh khẽ nguyền rủa một tiếng.
"Em nghĩ là mình nên nói cho anh biết trước, sợ anh thất vọng. . . . . ." Cô lúng túng mở to mắt, "Chính là chỗ đó có vết thương, còn có. . . . . ."
"Ngục em rất đều, không cần nhắc lại chuyện này nữa." Anh làm chuyện xấu, thình lình cởi áo lông cô ra.
Sau mấy đợt hôn, cô không biết từ lúc nào áo lót cũng bị cởi ra, rốt cuộc lại một lần nữa trần truồng hiện ra trước mặt Giang Tử Lâm.
Cô theo bản năng che lại vết sẹo trên ngực.
Anh ngưng mắt nhìn vết sẹo rồi hôn lên đó.
"Đây là hạnh phúc. . . . . ." Sau đó anh lại hôn tiếp một cái, "Đây là vui vẻ. . . . . ."
Anh ngừng mắt nhìn cô, nở nụ cười, rồi hạ người hôn tiếp.
"Đây là người phụ nữ vĩnh viễn của anh"
Từ nội tâm chân thành Hà Phồn Ngọc nở nụ cười ngọt ngào.
Cô rất cảm kích, có một người đàn ông như vậy, cô sẽ chấp nhận tất cả.