XtGem Forum catalog
Luyến Tiếc Người Trước Mắt

Luyến Tiếc Người Trước Mắt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322770

Bình chọn: 7.00/10/277 lượt.

t được?” Tôi hỏi.

Triệu An cười khẽ, nói: “Trương công tử

nghi ngờ tại hạ, tin hay không tùy huynh, tôi vì sao lại biết thì không

cần phải nói cho huynh biết,” Triệu An dừng lại, thở dài: “Tôi chỉ không muốn nhìn…có người vô tội chết.”

Tôi không hiểu ý của tên Triệu An này,

hiện giờ tình huống của Đường Huyên khiến tôi vô cùng lo lắng, hiện giờ

cô ấy đang rất nguy hiểm nên tôi không thể không lo lắng cho được, nhưng tôi cách nào để đi cứu cô ấy chứ? Trong đầu cứ rối tung mù không nghĩ

được gì. Cũng không thể trông cậy vào Ngọc Nương được rồi, ở nơi này

ngoại trừ Triệu An ra tôi cũng chưa từng tiếp xúc quá hai người, tôi

cũng không quen biết ai khác, có lẽ chỉ có cách là dựa vào Triệu An mà

thôi.

“Triệu công tử nếu đã nói cho tại hạ biết việc này, nhất định là có tâm muốn giúp đỡ huynh muội chúng tôi, xin

Triệu công tử chỉ bảo để có thể cứu lệnh muội ra.” Tôi bắt chước hắn thi lễ nói, gần như đã bình tĩnh hơn rồi.

“Có người có thể cứu được Huyên tiểu thư.” Triệu An nói.

“Ai?” Tôi vội hỏi.

Triệu An nhìn tôi, thật lâu mới nhẹ nhàng nói: “Là Trương công tử.”

Làn gió đêm cuối thu khá lạnh, tôi đứng

ngoài hành lang lặng lẽ chờ đợi đến lượt mình “lên sân khấu”, nơi này là biệt viện “nho nhỏ”, gọi nó là nhỏ cũng không phải bởi vì nó nhỏ, mà là so sánh với những nơi khác, trước khi tới đây, tôi từng nghĩ phòng ở

của Hương Ngọc lâu rất xa hoa đẹp đẽ rồi, nhưng khi đến đây rồi tôi mới

biết cái gì gọi là phong thái hoàng gia, khó trách được nhiều người lại

muốn theo đuổi vinh hoa phú quý đến như vậy.

Đại sảnh truyền đến tiếng đàn uyển

chuyển, tôi chưa từng nghe loại nhạc khí cổ xưa lại có thể tấu ra bản

nhạc tuyệt vời du dương đến vậy, nghe như tình cảm đôi vợ chồng đang thổ lộ tình yêu với nhau. Dần dần, tiếng đàn nhỏ dần rồi cuối cùng biến mất trong không khí, tai tôi vẫn cảm giác như đang còn tiếng nhạc đó, tôi

cười gượng, có lẽ đây đúng như mọi người từng nói “dư âm không dứt”

Đang suy nghĩ thì nghe thấy bên trong đó có ba tiếng vỗ tay, tôi biết, thời điểm tôi phải “lên sân khấu”đã tới.

Cúi đầu bước vào trong sảnh, trong phòng quá ấm áp làm tôi không kịp thích ứng.

Quỳ xuống, hành lễ, sau đó hai tay úp

xuống đất, cúi đầu thật thấp xuống, tất cả đều là do Triệu An hướng dẫn, trong lòng thầm mắng lễ nghi của thời đại này làm mình chẳng khác gì

một tên cẩu nô tài, tức thì liền ân cần hỏi thăm ba đời tổ tiên nhà

Thượng Vương gia kia, bên trên truyền đến một giọng nữ thánh thót.

“Biểu ca, người lần này huynh tặng cho Vương gia không phải là mỹ nhân, chẳng lẽ lại đổi tính ạ?” Cùng với đó là tiếng cười.

“Vương phi lại đùa rồi, là ta muốn Vương

Gia cùng Vương Phi thưởng thức một ca khúc, nên mới đưa hắn vào đây.”

Đây là giọng nói của Triệu An, tiếp theo nghe hắn nói: “Trương Kính,

ngươi ca đi. Ca thật hay vào, Vương gia cùng Vương phi sẽ trọng thưởng

cho ngươi.”

Nghe Triệu An căn dặn, tôi đứng lên, vẫn

cúi đầu, ánh mắt cụp xuống bắt đầu hát, là bài hát “Thủy vong tình” của

Lưu Đức Hoa, vốn muốn mời nhạc công ở nơi này để học hát, nhưng thời

gian quá eo hẹp, hơn nữa Triệu An nói hát thế nào cũng không sao cả, cho nên đành tùy chọn một bài bất kỳ để hát, dù sao người ở đây cũng chưa

từng biết đến bài đó.

“Những năm tháng tuổi trẻ theo đuổi tình

yêu, một lòng hướng về phía trước, vượt qua ngàn núi vạn sông, bước đi

không thể quay về…Nếu em chưa từng tan nát cõi lòng, em sẽ không hiểu

nỗi đau khổ của anh…”

Hát xong, tôi tiếp tục vội quỳ xuống.

“Lời ca khúc này thật đặc sắc, có đúng không Vương gia?” Bên trên âm thanh nữ lảnh lót.

Tất cả đều tĩnh lặng chờ Thượng Vương gia trả lời, tên Vương gia này chưa nói gì cả, thời gian như ngưng lại,

trán tôi đã lấm tấm mồ hôi.

“Vương gia?” Vương phi kỳ lạ hỏi.

“Ngươi ngẩng đầu lên.” Bên trên truyền đến một giọng nam âm trầm chậm rãi, trong âm thanh đó có chút run rẩy.

Tôi theo lời ngẩng đầu nhìn lên.

Một người đàn ông chưa đến 30 tuổi ngồi

chính giữa, trên người mặc áo gấm, đội mũ quan, ngũ quan thâm sâu nhưng

lại rất đặc biệt, là một người rất có khí thế. Mỹ nam tử, tuyệt đối là

một mỹ nam tử! Vương gia kinh ngạc nhìn tôi, vui mừng, thương cảm, mê

hoặc nhất nhất đều hiện lên trong ánh mắt anh ta, chắc đây chính là

Thượng vương gia rồi. Ngồi cạnh anh ta là một thiếu nữ trẻ tuổi, cũng

mặc một trang phục sáng đẹp, đôi mắt nhìn có vẻ hiểu biết đang kinh ngạc nhìn Thượng vương gia. Lại nhìn sang bên cạnh, Triệu An đang cười cười

nhìn Thượng Vương gia và Vương phi, miệng hơi nhếch lên một nụ cười châm chọc.

“Vương gia, đây là huynh trưởng của Trương Huyên, hắn đến là để cầu xin Vương phi thả muội muội của hắn.” Triệu An nói.

“Huyên muội không hiểu biết nên đắc tội

với Vương phi, cầu xin Vương gia và Vương phi có thể nương tay thả muội

muội ra, huynh muội chúng tôi sẽ lập tức rời khỏi nơi này.” Tôi cầu xin.

Vương phi cười khẩy một tiếng.

“Thì ra ngươi là huynh trưởng của ả hồ ly chuyên dụ dỗ mê hoặc kia, lá gan cũng không nhỏ, còn dám tìm tới đây.”

Đường Huyên ư? Dụ dỗ? Hồ ly? hắc hắc, nói thật là cũng có chút gì đó hơi giống