XtGem Forum catalog
Lương Sư Như Thử Đa Kiều

Lương Sư Như Thử Đa Kiều

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323711

Bình chọn: 9.00/10/371 lượt.

người đó

điên rồi, đừng giết người đó”. Lâu Tập Nguyệt cười cười dịu dàng với tôi “Sư phụ không muốn giết y nha.” Tôi thoáng chốc nhẹ nhàng thở ra “Sư

phụ. . . . . .” trong lòng tôi có chút sợ hãi ngẩng đầu lên. Trong đôi

mắt Lâu Tập Nguyệt xinh đẹp tất cả đều là thần sắc dịu dàng, khiến tim

tôi đập nhanh lên hẳn.

Tôi khó khăn nuốt xuống ngụm nước miếng, hơi gan dạ hỏi: “Sư phụ, nếu Tiểu Tự đã làm sai chuyện, người cũng sẽ đối xử giống như bọn họ. . .

.với con sao??” Lời nói vừa ra khỏi miệng, trên trán lại tê rần. Lâu Tập Nguyệt búng tay không nhẹ không nặng mà gõ trán tôi một cái, tiếng nói

êm tai chậm rãi bảo: “Tiểu Tự ngốc, ngươi là đồ nhi ngoan của sư phụ, sư phụ sao có thể làm tổn thương ngươi?”

Mắt tôi khẽ chớp nhìn hắn hồi lâu “Dạ” một tiếng quay lại đầu, thân

mình lại lặng lẽ rúc vào lòng ngực hắn càng dụi dụi vào trong. Trong

lòng nghĩ, những người đó muốn hại sư phụ cho nên sư phụ mới đối xử với

bọn họ như thế. Tôi sẽ không hại sư phụ, thì làm sao khiến hắn tức giận

như thế được? Cái ý niệm hoảng sợ kia khi được hắn ôm ấp vào lòng thì

trong đầu tôi đã không còn gì nữa.

Khi đó tôi khờ dại nghĩ rằng, bản tính Lâu Tập Nguyệt thực ra vẫn là

người tốt, đối với người nhục mạ mình còn có thể buông tha bỏ qua. Về

sau, tôi mới dần dần hiểu ra, hắn không phải đối người thanh niên phát

lòng nhân từ, mà hứng thú lớn nhất của hắn đó là hủy diệt hết thảy sự

quý trọng của người khác, sau đó ở một bên mắt lạnh xem xét.

—–

Sương mù che phủ núi non, tôi ra sức mở to hai mắt nhìn về phía

trước, trước mắt chỉ có một mảnh trắng xóa. Dựa vào lòng ngực ấm áp, tôi vẫn luôn ôm lấy ống tay áo Lâu Tập Nguyệt, tuy rằng nhìn không thấy

nhưng trong lòng cũng không cảm thấy hốt hoảng.

Lại đi thêm khoảng chừng nữa canh giờ, sương mù dày đặc tan dần, tôi

đã có thể nhìn thấy cây lớn che trời xanh um tùm hai bên đường nhỏ, cành lá cao cao tươi tốt vươn thẳng lên trời cao, che trời không, che luôn

ánh mặt trời.

Tôi cho tới bây giờ chưa thấy qua những cây gỗ lớn tới vòng tay mấy

người ôm còn chưa hết, nhất thời ngơ ngác ngửa đầu nhìn trời cao còn lại chút nhỏ nhoi giữa các ngọn cây. Bỗng nhiên, trời xanh trên cao dừng

lại, tôi còn chưa kịp phản ứng, Lâu Tập Nguyệt đã ôm tôi xoay người

xuống ngựa: “Tới rồi Tiểu Tự.”

Tôi ngoan ngoãn được hắn ôm xuống lưng ngựa, mắt ổn định nhìn tòa

trạch viện phía trước: “Sư phụ, ” tôi ngẩng đầu gọi hắn “Trong nhà của

người còn có người nào khác không?”. Lâu Tập Nguyệt cười cười nói: “Tiểu Tự, nơi này về sau cũng là nhà của ngươi”. Tôi vừa nghe thấy thế trong

lòng không biết có bao nhiêu rung động, không khỏi nắm chặt tay hắn hơn

nữa.

Đúng lúc này, cách đó không xa cánh cửa chính tự nó chậm rãi mở ra,

một làn váy mảnh may màu tím nhạt giống đám mây phiêu phiêu trước mặt

tôi, đến khi tôi nhìn thấy thân ảnh thướt tha thướt tha, giống như tiên

tử theo gió mà đến. Tôi không hề chớp mắt nhìn đại tỷ vô cùng xinh đẹp

hướng về phía này, cúi đầu đối với Lâu Tập Nguyệt chân thành bái hạ:

“Công tử một đường vất vả”. Khi chị ấy nói chuyện tiếng nói vừa nhẹ

nhàng vừa dịu dàng, lọt vào tai vô cùng thoải mái. Chờ đến khi chị ấy

ngẩng đầu,chị ấy khẽ nhíu mày khi nhìn thấy bên cạnh Lâu Tập Nguyệt còn

có một người nữa là tôi, ánh mắt hơi hoang mang nhìn trộm tôi từ đầu tới cuối, sau tức khắc khôi phục nét bình thản.

Lâu Tập Nguyệt kéo tôi tới trước mặt chị, cúi xuống cười nói với tôi: “Tiểu Tự, cô ấy gọi Tử Yên, sau này cô ấy sẽ chăm lo cuộc sống hằng

ngày của ngươi.” Tôi ngay vội vàng gật đầu kêu một tiếng “Tử Yên tỷ tỷ,

xin chào.”

Tử Yên quay lại cười với tôi, đôi mắt trong suốt quyến rũ động lòng người “Chào em, Tiểu muội muội gọi là gì?”

“Muội gọi là Đường Tự.” Tôi ngoan ngoãn đáp lại.

“Tử Yên, ngươi mang Tiểu Tự đi xuống tắm rửa thay quần áo.” Lâu Tập

Nguyệt lên tiếng tiếp câu chuyện “Ta đã quên trong núi trời giá rét,

không có chuẩn bị cho nàng quần áo chống lạnh vừa người.” Nói xong xoa

xoa tóc tôi, khóe miệng ý cười càng rõ. Tử Yên cúi đầu đáp: “Dạ, công

tử.” vươn bàn tay trắng nõn tinh tế kéo tôi “Tiểu Tự đi theo tỷ.”

Tôi nhìn Lâu Tập Nguyệt, lại nhìn Tử Yên, hơi có chút lưu luyến không rời mà buông lỏng tay hắn ra, theo Tử Yên đi vào trong cửa lớn. Không

đi tới vài bước tôi nhịn không được quay đầu lại nhìn Lâu Tập Nguyệt,

hắn đang đứng ở nơi đó, nhìn về phía tôi cười dịu dàng, ánh mặt trời

chiếu rọi trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, như ngọc sáng chói rực rỡ.

Lòng tôi giống như có một con thỏ nhỏ đang nhảy nhảy liên tục. Nghĩ

tới sau này có thể cùng sư phụ sinh hoạt cùng nhau, dọc theo đường đi

những bất ổn cùng lo lắng trong nháy mắt không còn sót lại chút gì, tôi

thậm chí còn có tâm tình phấn chấn chờ mong.

Trên người Tử Yên có mùi thơm thoang

thoảng, ngay cả quần áo chị ấy đưa cho tôi cũng có mùi thơm. Sau khi tôi tắm rửa, cầm bộ quần áo màu tím nhạt lại ngửi thấy nó, từ phía sau bình phong tôi ló đầu ra nhìn chung quanh đánh giá gian phòng, chỉ cảm thấy

cái gì đó cũng đều thú vị

“Hắt xì!” Tôi nhảy mũi hắt xì, lúc này

mới lấy lại tinh thầ