
a sao lại có đồ đệ ngốc như thế
này, ngay cả ngồi trên lưng ngựa cũng bị ngã.”
Lời nói hắn chọc tức tôi khiến cho mặt tôi thoắt cái đã đỏ bừng, tôi
ngượng ngùng cuộn mình vào trong lòng ngực hắn, trong tai lại nghe thấy
những người đó ồn ào nói tôi và sư phụ đúng là một ruột người, một người cũng không buông tha. Lâu Tập Nguyệt không thể đặt tôi qua một bên, cứ
như vậy hắn ôm tôi bằng một tay, mặt khác tay kia cầm trường kiếm quơ,
cổ tay hơi đổi, mắt cũng không thèm nâng lên, kiếm đã cắt đứt yết hầu
người nâng đao nhắm về phía tôi.
Trong tai tôi lại nghe thấy tiếng kỳ dị, cũng không biết đây là âm
thanh lưỡi kiếm đâm vào da thịt, vừa hay lại còn xoay mặt nhìn, sau đó
hoàn toàn ngây ngốc —— ngay trước mắt, tôi nhìn người nọ trừng trừng
đôi mắt mở to, cổ họng phun máu như thác đổ, rồi ngã xuống.
Sau đó đập vào tai tôi rất nhiều tiếng gào, tiếng kêu thảm thiết,
tiếng rên rỉ. . . . . . Nhưng vào phút này dường như chẳng có can hệ gì
với chúng tôi, một cánh tay Lâu Tập Nguyệt ôm không ngăn được cả người
tôi đang run rẩy. Những người đó công kích đều bị hắn chém giết dưới
kiếm, trên khuôn mặt trắng như ngọc bích chẳng biểu lộ cảm xúc gì.
Tôi ngẩn người nhìn sườn mặt hắn hồi lâu, trong lòng dâng lên cảm
giác sợ hãi và hoảng sợ, theo bản năng muốn tránh khỏi vòng tay ôm ấp
của hắn. Lâu Tập Nguyệt hơi chút dùng sức trói buộc tôi vào trước ngực,
kiếm trong tay hoa một vòng, đâm thủng ngực người cuối cùng.
Nhát kiếm này không phải thẳng vào tim người nọ, cho nên người nọ đau đớn che ngực ngã quỳ ngồi trên đất. Lâu Tập Nguyệt trên cao lạnh lùng
nhìn xuống đánh giá y, trong mắt ánh lên nét thô bạo chưa bao giờ nhận
ra; khóe miệng cũng cong lên mang theo nét cười, không nhanh không chậm
rút ra bảo kiếm trong cơ thể người nọ .
“A a a –” người nọ bị hắn tra tấn đến đau tim liệt phổi mà kêu thảm
thiết, sắc mặt tôi cũng bị dọa trắng, lấy tay bịt lại lỗ tai không muốn
nghe thấy. Lâu Tập Nguyệt kéo tay tôi xuống, môi lần lượt kề bên tai tôi dịu dàng bảo: “Tiểu Tự, mở mắt”. Tôi ra sức lắc đầu. Lâu Tập Nguyệt
tiếng nói trầm hẳn xuống, tôi thậm chí còn cảm nhận được hắn đang áp chế tức giận: “Lời nói sư phụ, ngươi không nghe sao??” cả người tôi cứng
đờ, cắn môi dưới hé một kẽ hở nhìn người nọ.
Đập vào mắt là màu đỏ, màu đỏ chói mắt
Máu tươi nhiễm hết hồng y người đó, mặt đất giống như dòng nước sông
nhỏ chạy dưới thân họ, có người đang nằm trong vũng máu giãy dụa rên hơi tàn
“Khốn nạn!” người thanh niên mới vừa rồi ngồi trong kiệu cố gắng đứng lên, nghiêng ngả hướng về chúng tôi đi tới, trên mặt đầy vết máu, hai
mắt đỏ bừng gào to với Lâu Tập Nguyệt: “Dừng tay! Ngươi buông tha cho
Tam sư bá ta, ngươi. . . . . .” Tôi rõ ràng thấy chuôi kiếm trong tay
Lâu Tập Nguyệt nhẹ nhàng xoay chuyển, thần sắc người nọ bỗng nhiên bộc
phát ra tiếng gào thét lớn hơn nữa, con ngươi đen trong suốt sáng bóng
đó thoáng nhìn qua người thanh niên kia, hé ra tươi cười tàn nhẫn.
“Được, ta ‘ buông tha ’ ông ta.” Cánh tay hắn lại nhấn mạnh xuống,
máu tươi trong cơ thể người nọ theo thấn kiếm bắn nhanh ra ngoài. Lâu
Tập Nguyệt nhẹ xê dịch thân tránh đi, một giọt máu cũng đụng không đến
người hắn, ngược lại là tôi bị một giọt chất lỏng ấm áp bất ngờ bắn lên
ấn đường.
Tôi bị chấn động đã quên luôn cả phản ứng. Lâu Tập Nguyệt cúi mắt
nhìn liếc qua tôi một cái, đỡ tôi đứng yên, thấp giọng lẩm bẩm “ô uế.”
Cong tay nhẹ nhàng lau đi vết máu trên mặt tôi. Con ngươi tôi bỗng nhiên co rút, nếu không phải chính mắt tôi nhìn thấy màn kia, tôi bất kể thế
nào cũng không tin tưởng, sư phụ tươi cười dịu dàng như gió lại chính là Tu La vừa giết người không chớp mắt.
Lâu Tập Nguyệt giúp tôi lau sạch sẽ, sau đó cầm khăn gấm lau vết máu
đó tiện tay vứt thẳng xuống đất, bàn tay duỗi ra trước mặt tôi “Đi thôi
Tiểu Tự.”. Tôi kinh ngạc nhìn hắn không đáp lại lời nào. Đôi mắt Lâu Tập Nguyệt cong cong, trong mắt chứa ý cười cực kỳ dịu dàng: “Tiểu Tự để ý
sao, chẳng lẽ bởi vì sư phụ?”
Lòng tôi mạnh liệt chấn động, nhìn trong đôi mắt hắn có chiếu hình
bóng ngược của tôi nho nhỏ, kìm lòng không được đưa tay cho hắn. Lâu Tập Nguyệt chỉ cầm, nắm tôi đi đến trước ngựa, đỡ tôi ngồi lên trước, tiếp
theo xoay người ngồi phía sau tôi.
“Lâu Tập Nguyệt!”
Phía sau truyền đến tiếng kêu to đầy thê lương khiến tôi kìm không
được quay đầu lại, chỉ thấy người thanh niên kia tóc bay tán loạn gục
trong vũng máu, trong đồng tử bắn ra tia sáng khiến cho lòng tôi kinh
đảm. Người đó trân trối nhìn chằm chằm bóng dáng Lâu Tập Nguyệt, nổi
giận rống tiếng chửi rủa : “Lâu Tập Nguyệt, ngươi là súc sinh! Ngươi sẽ
bị báo ứng! Một ngày nào đó, ngươi sẽ bị chia lìa người thân, chết không có chỗ chôn! Ngươi. . . . . .”
Tôi bị những lời hận ý của người đó nói gần như muốn nghiền xương cốt Lâu Tập Nguyệt thành tro tàn, cả người đánh cái rùng mình. Lúc này,
một kiện áo choàng tự phía sau kéo đến từ đầu vai tôi bao bọc toàn bộ:
“Tiểu Tự sợ?”. Lâu Tập Nguyệt nghiêng đầu nhìn tôi hỏi. Tôi kinh ngạc
gật gật đầu, kéo ống tay áo hắn, giọng nói run rẩy: “Sư phụ,