
guậy càng kinh khủng hơn, “Đậu Đậu, muốn xi
xi, muốn xi xi…”
Ninh Xuyên chạy như điên nói, “Bối Bối, nhịn đi, nhịn
đi!”
Cuối cùng Tô Thiên Thiên cũng dừng trước quầy bán sữa
tươi, cúi người suy nghĩ xem nên mua cái gì, Ninh Xuyên hai tay giơ Bối Bối đến
trước mặt cô, “Nhanh lên, bình đâu bình đâu!”
“Cái gì cái gì?” Tô Thiên Thiên đầu tiên là sự xuất
hiện đột ngột của anh hù cho một cái, căn bản còn chưa phục hồi lại tinh thần.
“Nó muốn đi tiểu!” Ninh Xuyên cuối cùng không nhịn
được quát to lên, Bối Bối tiếp tục giãy dụa, “Xi xi…”
“A!” Tô Thiên Thiên cuối cùng cũng hồi hồn, vội vàng
tìm kiếm hai cái bình đã đè dưới đồng đồ, vặn nắp ra, đang muốn đưa tới dưới
người Bối Bối, đột nhiên ánh mắt của cô xẹt qua bên cạnh Bối Bối cùng Ninh
Xuyên, liếc thấy trong đám người đằng sau có một bóng người quen thuộc, vừa đi
vừa cao giọng kêu, “Cái đó đương nhiên là không có lời, năm đồng được có 270
gram sao mà bằng cái này được, sáu đồng, 360 gram, quá lời! Hơn một đồng rưỡi,
được 90 gram, nếu như theo cách tính như vậy, 270 gram kia, nên bán bốn đồng
rưỡi thôi!”
“Cô giữ cho chính xác chút…” Ninh Xuyên hơi cúi người
đứng như đứng tấn, vội vàng nói.
Toàn thân cô cứng đờ, vội vàng đem bình nhét vào trong
ngực Ninh Xuyên, “Tự anh làm đi, tôi, tôi qua bên kia trước!”
“Ê!” Ninh Xuyên hai tay ôm Bối Bối, nhưng Tô Thiên
Thiên lại nhét vào trong ngực anh, anh căn bản không thể lấy được bình, chỉ
đành đứng thẳng dậy, kẹp Bối Bối trong lòng, vươn một tay ra lấy bình, Bối Bối
trong lòng đột nhiên lại giật mình một cái, sau đó lộ ra vẻ mặt phiêu phiêu dục
tiên, Ninh Xuyên chỉ cảm thấy nửa thân dưới của mình có cảm giác vừa nóng vừa
ướt, chân mày rướn lên mấy cái, “Tô Thiên Thiên! Cô chết đi đâu rồi!”
Tô Thiên Thiên đang trốn cả xe lẫn người sau cái giá
bán sữa bột yến mạch, ghé đầu xem xét tình hình bên này, Ninh Xuyên giơ Bối Bối
gào thét với trời, đầu kia ông Tô đã dắt dì Lâm cùng bà Tô tới mua sữa tươi,
mùa hè, các chế phẩm từ sữa được giảm giá để tiêu thụ một cách tối đa, cũng là
một trong những điều ông Tô thích nhất.
Liền nghe thấy ông vừa tới gần đã bắt đầu dõi mắt tìm
kiếm, “Mua ba tặng một? Đùa gì thế, hôm trước ở chỗ khác tôi thấy mua hai tặng
một đấy!”
Dì Lâm cùng bà Tô đi theo sau ủ rũ cúi đầu, ông Tô đi
phía trước vui mừng hớn hở, Tô Thiên Thiên trốn ở đó thở dài, may mà cô không ở
nhà, nếu không cũng phải lẽo đẽo theo sau.
Xa xa nhìn thấy trong xe đẩy của ba cô, có áo sơ mi
trắng, mấy đôi dép giá rẻ tản ra mùi cao su hắc hắc, còn có mấy hộp mì ăn liền
được tặng thêm hộp cơm, đồ ăn vặt mua một tặng một, Tô Thiên Thiên lệ rơi đầy
mặt, ba cô còn nhớ rõ cô thức ăn những thứ đồ ăn không tốt cho sức khỏe này,
còn không quên mua cho cô ăn lúc được khuyến mãi mua một tặng một nữa!
Nửa người của Ninh Xuyên bị nước tiểu của Bối Bối làm
cho ướt nhẹp, đứng tại chỗ, không biết nên làm gì bây giờ, bao nhiêu người đi
ngang qua liên tiếp ngoái nhìn, khiến anh thấy vô cùng bối rối, vừa định cất
giọng gọi Tô Thiên Thiên, đột nhiên quay người đã thấy ông Tô đang đẩy xe đẩy
tới, bỗng chốc ngây ngẩn cả người.
Nếu như chỉ có một mình ông ta, sợ rằng Ninh Xuyên còn
có thể hoài nghi tại sao một người giàu có như thế lại có thể dạo quanh siêu
thị một cách sung sướng đến vậy, nhưng nhìn bà Tô phía sau ông ta, Ninh Xuyên
không thể hoài nghi được nữa.
Bà Tô nhìn thấy anh trước, bốn năm đã qua, bà không
thay đổi gì nhiều, dù sao cũng chẳng có chuyện gì phiền não, bà thấy Ninh Xuyên
ôm Bối Bối, kinh ngạc sửng sốt, nét mặt rất phức tạp.
Ông Tô nhìn theo gian hàng về phía trước, mắt nhìn
thẳng, thấy Ninh Xuyên, Ninh Xuyên cảm thấy toàn thân giống như bị kim châm,
khi tầm mắt của anh và ông Tô giao nhau, ông ta thẳng người, dời mắt, giống như
không hề nhận ra anh, sải bước đi qua anh.
Thấy ông Tô đi tới như vậy, mà nét mặt của Ninh Xuyên
rất rõ ràng là đã nhận ra ông, bà Tô đi phía sau cảm thấy có chút lúng túng. Dù
sao Ninh Xuyên đã từng yêu đương với Tô Thiên Thiên, nhưng hai đứa đã chia tay,
hơn nữa Thiên Thiên còn vì thế mà rất đau lòng, một thời gian dài vẫn không dịu
xuống được, đều là bởi vì thằng nhóc này đã bỏ rơi con gái bà.
Hôm nay, cậu ta lại còn ôm một đứa bé!
Mang theo tâm trạng tức tối như vậy, bà Tô hung hăng
trợn mắt nhìn anh một cái, cái trừng này, lại cảm thấy không ổn, như vậy hóa ra
nhà họ Tô bọn họ rất không có đẳng cấp sao, phải làm ra vẻ như không nhận ra
cậu ta, bình tĩnh đi qua giống như ông Tô vậy, như thế mới thể hiện được khí
chất và phong phạm của mình.
Vậy nên bà Tô thu hồi ánh mắt của mình, tầm nhìn lơ
đãng, cũng làm bộ như không thấy gì cả, lại không cẩn thận liếc thấy cái đầu
đang ló ra của Tô Thiên Thiên.
Lần này bà thật sự ngây ngẩn cả người.
Ninh Xuyên đứng đó ôm đứa bé, Tô Thiên Thiên núp ở
đằng xa nhìn lén, bà nuốt nước miếng, lạ lùng nhìn Ninh Xuyên một chút, lúc này
bên cạnh có một bác gái đi với chồng đẩy xe ngang qua, thấy dáng vẻ chật vật
của Ninh Xuyên, hỏi, “Sao lại bị nó tè ra cả người?”
“Có một mình… không tiện lấy…” Anh lúng