80s toys - Atari. I still have
Lung Linh Như Nước

Lung Linh Như Nước

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324502

Bình chọn: 7.5.00/10/450 lượt.

"Lên rửa mặt mũi chân tay đi rồi xuống đây chúng ta đi ăn cơm". Âu Dương Ngâm vừa định từ chối thì anh ta lại nói tiếp, "Hôm nay anh còn chưa ăn uống gì mấy, coi như em đi ăn cùng anh được không?"

"Được rồi, có điều chắc sư huynh phải đợi lâu một chút". Âu Dương Ngâm thầm nghĩ đi ăn cơm để phân tán sức chú ý một chút cũng tốt, chứ cứ để trong lòng rối như tơ vò thế này cũng không ổn.

Lúc Âu Dương Ngâm tắm rửa thay quần áo xong đi xuống thì Phùng Phất Niên đã ngủ quên trên xe rồi. Cửa kính xe vẫn mở, Âu Dương Ngâm đứng bên cạnh xe nhìn anh ta, gương mặt trắng trẻo xương xương lộ rõ vẻ uể oải. Nghề truyền hình không hề đơn giản, ngày đó anh ấy cũng vất vả thế này đúng không? Vậy mà vẫn tranh thủ thời gian đến đợi cô về sau giờ tự học, lúc đợi cô phải chăng anh ấy cũng mệt mỏi ngồi ngủ ở đâu đó như thế này? Bất kể tình cảm của anh ấy dành cho mình là gì thì cô vẫn phải thừa nhận anh từng là chàng trai tốt nhất với cô trên thế giới này.

Phùng Phất Niên mở mắt ra, thấy Âu Dương Ngâm đang nhìn mình không chớp mắt. Cảm thấy hơi căng thẳng nhưng rồi anh chợt hiểu ra kỳ thực người cô ấy đang nhìn không phải chính mình, thầm thở dài trong lòng nhưng ngoài mặt anh ta vẫn cười nói, "Lên xe đi, đứng trông cho sư huynh ngủ làm gì!"

Âu Dương Ngâm ngồi vào xe, nói: "Sư huynh vất vả quá đấy, tiếc là em không biết nấu cơm nếu không em sẽ nấu mấy món thật ngon để mời anh ăn, đi đi lại lại nhiều cũng mệt".

Trên người cô có mùi thơm thoang thoảng sau khi tắm. Giọng nói dịu dàng ấm áp bên cạnh và sự quan tâm chân thành của cô khiến Phùng Phất Niên mềm lòng, "Tiểu sư muội biết nấu món gì?"

Âu Dương Ngâm ngượng ngùng nói: "Trứng tráng, rau xào, canh bí đao, canh đậu phụ". Lúc ở nhà cô chưa bao giờ phải nấu nướng, mẹ cô nấu ăn rất ngon, bà cũng không nỡ để cô phải vào bếp.

Phùng Phất Niên hỏi, "Một tuần em nấu cơm mấy bữa?"

"Một hai bữa, có lúc mệt quá thì tự nấu bát canh ăn".

Phùng Phất Niên xuống xe, "Để sư huynh nấu cơm cho em ăn".

Âu Dương Ngâm hoảng hốt, "Trên nhà em không còn thứ gì cả trừ mấy quả trứng gà". Vừa rồi cô nói muốn nấu cơm cho Phùng Phất Niên cũng là thật lòng, nhưng có lúc giữa lời thật lòng và hành động thực tế kì thực vẫn có một khoảng cách rất dài.

"Chợ ở ngay bên cạnh, để anh đi mua, chờ anh một lát". Phùng Phất Niên bước đi không quay đầu lại, Âu Dương Ngâm thầm kêu khổ trong lòng.

Trên bàn là một đĩa bí xanh xào, một đĩa đậu xào, một bát canh măng khô và một bát canh nấm. Phùng Phất Niên nói: "May là bây giờ rau dưa phía nam được chở tới tận đây nếu không mùa này sẽ không thể mua được đậu với bí xanh cho em".

Âu Dương Ngâm cúi đầu ăn canh nấm, tất cả đều là những món cô thích ăn khi còn ở thành phố H, vậy mà Phùng Phất Niên đều biết rõ. Xem ra anh ấy thật sự ghi nhớ tất cả những gì có liên quan đến mình trong lòng, nhưng nếu đã nhớ như vậy thì vì sao khi đó còn quay đi dứt khoát như thế?

"Chắc trưa nay em cũng ăn được nhiều, bữa tối ăn nhẹ sẽ tốt cho dạ dày hơn". Phùng Phất Niên nói.

"Lâu lắm rồi em không ăn mấy món này, sư huynh nấu ăn ngon thật, em mà xào rau thì không mặn quá cũng sẽ nhạt quá".

"Đó là vì em không chú tâm thôi, đôi tay của bác sĩ khoa tim mạch chẳng lẽ còn không nấu được mấy món ăn đơn giản. Em xinh đẹp như vậy mà sao lại ăn uống qua quýt thế, phụ nữ bây giờ phải chú ý đến bản thân chứ".

Âu Dương Ngâm cười nói, "Sư huynh đừng khen em nữa không em nổ mũi mất".

Phùng Phất Niên bật cười nói, "Em tự an ủi giỏi thế, anh nói như vậy mà là khen em à? Ngâm Ngâm, bất cứ lúc nào và bất cứ ở đâu đều phải chăm sóc bản thân thật tốt. Chúng ta học tập và làm việc, mục đích cuối cùng vẫn là để sống, cuộc đời có nhiều mặt, có thể tìm được niềm vui trong học tập, tìm được sự thỏa mãn trong công việc, tìm được rất nhiều hạnh phúc đơn giản trong cuộc sống hàng ngày, không được xem nhẹ. Vứt bỏ hạnh phúc chính là sự thiếu tôn trọng lớn nhất đối với cuộc đời".

Âu Dương Ngâm gật đầu, trước mặt họ cô vĩnh viễn là tiểu sư muội, cô thích được họ dạy bảo và được họ nuông chiều, gần như đã trở thành một nhu cầu.

"Sư huynh, anh biết không, chàng trai cãi nhau với bạn gái ở cổng sau đại học D mà chúng ta gặp lần trước đã bị ông chủ đuổi việc, sau đó phải đến làm nhân viên quán, anh thấy có thảm không? Anh nói đúng, người có tiền quả nhiên có quan hệ với xã hội đen".

"Làm ở quán nào? Để anh hỏi xem có công việc nào phù hợp với cậu ta không, cậu ta học tin học à?" Phùng Phất Niên nhớ hôm đó Âu Dương Ngâm đã ngồi khóc bên cạnh cậu ta, nhất định là cô muốn giúp cậu ta.

"Tổng giám đốc Trình đã tìm được việc cho cậu ta rồi", Âu Dương Ngâm nói, "Hôm nay em lại gặp ông chủ Đàm đó ở làng nghỉ mát, quả nhiên cô bé đó đi cùng ông ta, tuổi có thể không kém gì bố cô ta rồi mà cô ta còn tỏ ra thỏa mãn được, nhìn đúng là ngứa mắt".

Phùng Phất Niên nghĩ, công việc của cậu ta đã được giải quyết, Âu Dương Ngâm nhờ Trình Mộc Dương, hai người bọn họ đã thân quen như vậy sao? Cô ấy đã không hề nói gì với mình. "Có lúc những gì chúng ta nhìn thấy bên ngoài không nhất định là sự thật, ai cũng không biết rốt cục cảm g