
ó lo lắng cho anh mà anh chỉ giả câm vờ điếc. Em nói với anh, tuy đàn ông 30 một đóa hoa, nhưng sau..."
"Biết rồi biết rồi, sau 35 chính là biến thái". Trình Mộc Dương cười nói, "Sẽ không quá 35 đâu, em yên tâm. Anh cũng không thể làm chậm trễ chuyện của em được".
"Sao anh biết sẽ không quá 35?" Trình Mộc Vũ hừ lạnh, "Anh sắp thành trai già rồi, mau chơi xấu kiếm một cô đi".
Trình Mộc Dương cúi đầu không nói. Em gái đã 30 tuổi, vẫn xinh đẹp, vẫn trẻ trung, nhưng trái tim nó còn có thể thức dậy như cỏ cây mỗi khi xuân về hay không?
Nhiều năm nó cố sống cố chết giữ bí mật trong lòng như vậy, chỉ vì yêu người đó mà bỏ lỡ tình yêu, bỏ lỡ hôn nhân. Từ lúc Trình Mộc Vũ ở Mỹ về A Trạch đã trở lại thành phố D, hai người nhanh chóng xác định quan hệ. Cả gia đình đều thầm đoán được A Trạch chính là người khiến Trình Mộc Vũ phải đi Mỹ, có điều mọi người đều ngầm hiểu mà không nói ra. Cuối cùng đã có thể đến với nhau. A Trạch lại là một chàng trai giỏi giang, tuổi trẻ bồng bột, có ai mà không hiểu.
Nhưng em gái lại không hề vui vẻ, người nó yêu rất nhiều lại lẳng lặng nhìn một gương mặt như hoa khác dưới ánh trăng, cả đêm không ngủ.
Nó không thể nói mình tủi thân với người yêu, không thể nói mình đau khổ với người nhà. Đau buồn, tuyệt vọng và giận dữ ngày ngày bùng cháy trong lòng nó, khiến anh xót thương. Nó đã hủy hạnh phúc của anh, nhưng anh là anh trai nó, sao anh có thể hận nó được.
Một chiếc xe đẩy bán khoai nướng dừng lại bên đường, Trình Mộc Dương đi tới chọn hai củ đưa cho em gái, Trình Mộc Vũ nhận lấy nói, "Tháng tư rồi, cô ấy còn không trở lại thì phải đợi đến sang năm mới có khoai nướng".
"Ai?" Trình Mộc Dương vừa trả tiền vừa thuận miệng hỏi.
"Mấy hôm trước trên QQ cô ấy còn mắng em có bệnh, nói em bị bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế làm em tức chết!"
Trình Mộc Dương lờ mờ hiểu ra, quay đầu lại.
"Con bé đáng chết này, đợi bao giờ nó bước qua cửa xem em bắt nạt nó thế nào. Anh, anh nhất định không được giúp nó".
"Được rồi được rồi, em nhất định giúp em!" Trình Mộc Dương vui mừng cực kì.
"Nói một đằng nghĩ một nẻo!" Trình Mộc Vũ lườm anh trai, "Nếu em vẫn không mở miệng thì anh sẽ không đi tìm cô ta à?"
"Anh sẽ đợi, anh biết có một cô gái xinh đẹp, cô ấy sẽ không để anh phải đợi mãi!" Trình Mộc Dương nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, nó đã lớn lên rồi, đã biết khoan dung, biết từ bỏ, đã biết yêu rồi. Nó thật sự xinh đẹp.
"Em sẽ không gọi nó là chị dâu, con bé xấu tính xấu nết. Anh, sao anh lại tìm một con bé không biết điều như vậy chứ?"
"Vậy thì gọi cô ấy là bé con, không phải Mộc Giai vẫn gọi cô ấy là bé con à?"
"Mộc Giai dám gọi như vậy à? Không có một chút quy củ nào cả!"
Trình Mộc Dương dở khóc dở cười nhìn cô.
Trình Mộc Vũ nhìn con đường sạch sẽ phía trước, rất rộng, rất thẳng. Người luôn phải đi về phía trước, vứt bóng tối lại phía sau. Vì anh trai, vì A Trạch, cô đều phải trả lại hạnh phúc cho cô ta.
*** *** ***
"Tiếp theo, Trình... Trình Mộc Dương?" Âu Dương Ngâm đọc cái tên trên quyển bệnh án trước mặt, ngẩng đầu, không phải trùng tên trùng họ, quả thật là Trình Mộc Dương đang đứng trước mặt cô.
Âu Dương Ngâm sầm mặt nhìn anh không nói một lời.
Trình Mộc Dương đi thẳng tới ngồi xuống đối diện cô, "Bác sĩ Âu Dương khám bệnh đi!"
"Anh bị bệnh gì?" Âu Dương Ngâm mở bệnh án, không thèm ngẩng đầu lên.
"Trình Mộc Dương cười nói, "Anh không biết bệnh gì nên mới đến khám bệnh, sao em lại hỏi anh?"
Âu Dương Ngâm cắn môi, "Triệu chứng thế nào?"
"Cả đêm nhớ một người không ngủ được, sợ cô không ăn uống tử tế, không ngủ đầy đủ, sợ cô ấy đau lòng, sợ cô ấy tức giận, sợ cô ấy chạy đến nơi anh không nhìn thấy, không tìm được". Trình Mộc Dương nhìn cô không chớp mắt, ung dung trả lời.
"Vậy là anh mắc bệnh hoang tưởng, chuyển lên khoa thần kinh!" Âu Dương Ngâm không chịu ngẩng đầu lên.
Trình Mộc Dương nhịn cười, "Anh lên rồi, người ta nói bệnh của anh phải tìm bác sĩ Âu Dương mới được".
"Ở đây là khoa tim mạch".
"Không sai, cứ nhìn thấy một người là tim anh lại căng thẳng đập nhanh không ngừng".
Âu Dương Ngâm đỏ mặt, tức giận nói, "Anh đi nói liên thiên ở đâu đấy?"
"Đừng giận, anh đùa em thôi, anh đâu dám đi nói liên thiên", Trình Mộc Dương cười nói, "Ngâm Ngâm, em oai hơn ở bệnh viện Huệ Lợi nhiều!"
"Đương nhiên, ở đây em là bác sĩ chính thức". Âu Dương Ngâm nghiêm mặt nói, "Trình Mộc Dương tiên sinh, đây là hội chứng chu kì tim đập không đều, biện pháp duy nhất chính là rời xa người kia, không được nhớ đến cô ấy nữa, ảnh cũng phải xóa. Mắt không thấy thì tim không phiền, một thời gian sau sẽ đỡ hơn".
"Nếu như mấy năm cũng không đỡ hơn, cả đời đều không đỡ hơn thì phải làm thế nào?"
"Nhất định sẽ đỡ, không có ai không thể quên một người khác, thời gian là phương thuốc tốt nhất". Âu Dương Ngâm nhìn anh, "Mộc Dương, không cần đến đây nữa, ngoài ngàn dặm, quá xa xôi". Cô nhớ có lần giận anh, anh mở đĩa CD của Chu Kiệt Luân cho cô nghe trên xe, chính là bài hát 'ngoài ngàn dặm', hình như hát về hai người bọn họ.
"Hết giờ làm anh tới đón em đi ăn cơm, nhất định phải đi, không được trốn,