
út, tôi không có ác ý
với cô, nói chính xác, tôi rất có hảo cảm với cô, điều này là thật,
không thể nghi ngờ."
Lời anh ta nói trong vũ hội, cùng với cảm giác rợn cả tóc gáy khi anh ta liếm láp tay cô, làm cả người cô run rẩy, giống như mới vừa xảy ra . . . . . .
Bỗng nhiên, tầm mắt của Lãnh Như Phong một lần nữa phóng thẳng đến.
Trong con ngươi đen như mực, người đàn ông mạnh mẽ đè nén lạnh lẽo, càng lộ ra vô cùng nóng bỏng!
Lâm Nhược Kỳ hơi cứng ngắc, cúi đầu không đón nhận ánh mắt của đối phương.
Vẫn. . . . . . Rất sợ anh ta. Mặc dù anh ta nói, anh ta muốn thân thiết
với cô, nhưng cô một chút cũng không muốn thân thiết với anh ta!
Ôm bên eo cô, cậu chủ Cơ thu hết tất cả cảm xúc của cô vào trong mắt, dĩ nhiên, ánh mắt hừng hực của Lãnh Như Phong nhìn chằm chằm vật sở hữu
của anh, cũng bị anh nhìn thấy.
Hơi gấp môi hình cung, đáy mắt hiện lên một chút ý cười, anh cúi đầu ở
cô tai bên mềm giọng: "Cô chưa buồn ngủ sao? Đêm qua cô cũng chưa ngủ
đấy. . . . . ."
Mọi người giật mình, quay đầu lại quan sát một cậu chủ nào đó và một cô
gái nhỏ, dừng một hai giây, mọi người lại nhanh chóng cúi đầu, người giả bộ bị câm điếc, người giả bộ là không khí, người giả bộ mình trong
suốt. . . . . . Tóm lại, coi như mình không tồn tại!
Trong lòng cũng đang oán thầm: Cậu chủ của chúng ta quả thực quá phúc hắc rồi, chơi trò mập mờ là sở trường giỏi nhất mà!
Lâm Nhược Kỳ nhíu nhíu mày, không hiểu nổi tại sao anh động kinh muốn nói ra lời như vậy làm cho người ta hiểu lầm.
Vừa mới quay đầu sang, lại nghe thấy anh nói: "Có muốn tựa vào trên vai tôi, một chút không?"
Tiếng nói của Cơ Liệt Thần đưa đến nhiều tầm mắt, sau đó lặng lẽ, vững vàng cố gắng bao phủ lên Lâm Nhược Kỳ, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng nâng cái đầu nhỏ đang chôn thật sâu của cô, cúi đầu hôn, đôi môi từ từ trằn trọc, đầu lưỡi trêu đùa trong miệng, mỗi một tấc thịt non, hơi thở ngọt ngào mềm mại liên tục chảy xuôi qua cổ họng hai người. . . . .
Lâm Nhược Kỳ ngước đầu, miệng có chút chua, mặt có hơi hồng, nhiều người nhìn trừng trừng như thế lại bị anh ta hôn môi, đây là gặp lần đầu.
Cô cảm thấy rất không tự nhiên, hết sức không được tự nhiên.
Bởi vì không được tự nhiên, cho nên cảm thấy nụ hôn này có vẻ rất lâu, dường như so bình thường kéo dài rất lâu. . . . . .
Cuối cùng kết thúc xụi lơ ở trong lòng anh, Lâm Nhược Kỳ gần như choáng váng thở không ra hơi, anh nắm vòng eo của cô dựa hẳn vào anh, bằng không sợ rằng cả người cô biến thành trang giấy trắng chảy xuống mặt đất rồi. . . . . .
Lâm Nhược Kỳ cũng không nói gì bởi vì trước đó anh ta nói thân thể không thoải mái, xem như cô đang giảm đau cho anh là được, nói không chừng, có lẽ làm như vậy thật sự có hiệu quả.
"Được rồi, nếu cô không muốn ngủ, tôi phải ngủ rồi, tối hôm qua thật sự rất mệt mỏi . . . . . ." Anh nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt của cô, để cho cô vùi đầu ở trong cổ của mình mà mình cũng tựa vào trên đỉnh đầu cô, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nghe vậy, cô ngớ ngẩn, sau đó ngoan ngoãn nhắm mắt lại, giống như bị Cơ Liệt Thần thôi miên, bắt đầu giả vờ ngủ một giấc. Bởi vì làm như vậy có chỗ tốt, vừa đúng tránh được cái nhìn chăm chú đáng sợ của Lãnh Như Phong.
Đợi đến khi máy bay hạ cánh, Cơ Liệt Thần liền đem thân thể tựa vào trên bả vai Lâm Nhược Kỳ, "Đỡ tôi đi về phòng."
Lâm Nhược Kỳ mở trừng hai mắt, quay đầu lại vẫn nhìn thấy Lãnh Như Phong đứng ở khoang cửa, nói: "Anh. . . . . . Không chào hỏi anh ta, cứ đi như thế không tốt lắm đâu."
Trên mặt Cơ Liệt Thần lạnh lẽo, nói: "Lâm Nhược Kỳ, không cần kéo dài việc chính của Cậu chủ Lãnh, anh ta đưa chúng ta trở về Lư Đăng Bảo đã đủ phiền toái rồi, ông cụ Lãnh bên kia còn cần anh ta trở về chăm sóc, "Lời nói đến một nửa, anh lại gần bên tai cô, nói nhỏ, "Chẳng lẽ, cô còn muốn giữ anh ta ở lại Lư Đăng Bảo qua đêm?"
"Ách. . . . . . Không phải"
"Chính là như vậy." Dứt lời, một tay khoác lên trên bả vai Lâm Nhược Kỳ, im lặng vẫy vẫy tay, coi như là chào hỏi với Lãnh Như Phong.
Lãnh Như Phong cũng cười một tiếng, xoay người ngồi lên máy bay rời đi.
Vừa về tới tòa thành, Lâm Nhược Kỳ liền theo sau lưng Cơ Liệt Thần cùng nhau vào phòng của anh.
Nhìn anh phiền lòng nôn nóng cởi áo khoác nằm xuống giường, bộ dạng giống như rất buồn ngủ, cô vội vàng đi tới trước mặt anh, hỏi: "Trước đó anh nói thân thể không thoải mái là thật sao? Còn có lúc ở trên máy bay. . . . . . Cũng là vì giảm đau cho mình sao? Nói cho tôi nghe một chút đi, khó chịu chỗ nào? Có muốn ngày mai đi tái khám để cho giáo sư Mạnh xem kỹ cho anh hay không. . . . . ."
Lời còn chưa dứt, liền cảm thấy tay cổ tay căng thẳng, thì ra một cậu chủ nào đó đã không nhịn được đưa ra bàn tay, nghiêng người một cái đè lại, đã ấn cô ngã xuống giường!
"Lâm Nhược Kỳ, cô thật sự rất lo lắng cho tôi sao?" Anh nhìn cô chăm chú, chân mày nhíu chặt, dường như muốn nhìn thấu cô. Lời nói cũng không phải là hỏi, ngược lại làm cho cô cảm thấy như là bị vặn hỏi.
Lâm Nhược Kỳ ngẩn ra. Không phải nói thân thể không thoải mái sao? Vậy từ đâu anh có hơi sức lớn như vậy, còn phát giận? Đợi chút, có thể là mới vừa rồi