
cách nào 100% tránh khỏi xuất hiện tình huống ngoài ý muốn. . . . . .
Phòng ngủ lầu hai, Lâm Nhược Kỳ đột nhiên tỉnh giấc.
Sắp mở mắt, mơ hồ nhìn thấy dưới lầu có đốm lửa đang lấp lánh. Nghiêng đầu, phát hiện bên cạnh không có bóng dáng của Cơ Liệt Thần, cô không khỏi cau mày giương mắt nhìn đồng hồ trên tường một chút.
Đã là hai giờ sáng, anh vẫn không ngủ? !
Cô cẩn thận đứng dậy, khoác áo chống lạnh trên người, rời giường đi tới bên cửa sổ nhìn xuống lầu. Quả nhiên ánh sáng màu xanh kia do anh làm ra. . . . . .
Nhìn bóng lưng của anh, trong lòng Lâm Nhược Kỳ phiền não vô duyên vô cớ.
Một loại trực giác nhạy cảm dung hợp với trực giác của anh, cảm giác có chuyện gì sẽ xảy ra.
Giữa ban ngày, sau khi truyền đến tin tức xấu ông nội bị cướp đi, cũng chưa nghe thấy bất kỳ tin gì nữa. Cô luôn hiểu rõ anh không thể ít hơn so với chính anh, gần như cô có thể kết luận anh có mấy biện pháp làm việc: kế hoạch bí mật cứu ông nội, mang theo các thành viên Liệt Diễm mạo hiểm tiến vào Lãnh thị, hoặc là lấy độc công độc tự mình đơn độc tiến về phía trước.
Nghĩ đến đây, trong lòng có một loại khủng hoảng không rõ đột nhiên đánh úp tới.
Từ lúc biết ông nội bị cướp đi, cô liền cảm thấy lo sợ khó hiểu. Đến bây giờ, nỗ lực áp chế lo sợ nhưng càng lúc càng bành trướng biến thành nặng trĩu khủng hoảng, cảm giác trái tim bị nhấc lên thật cao rồi bị bóp chặt, càng lúc càng cảm thấy trong bóng tối có tấm lưới khổng lồ chụp xuống đầu, cô có cảm giác rất chẳng lành.
Cô che ngực, lặng lẽ đi tới trước cửa phòng Heber, gõ vang cửa phòng.
Làm cho cô cảm thấy ngạc nhiên, tốc độ Heber rời giường nhanh khác thường, bộ dạng cũng không ngủ được. Lúc ông ta mở cửa phòng, giương mắt nhìn thấy cô cũng không cảm thấy ngạc nhiên, chỉ là vẻ mặt ôn hòa hỏi "Mợ chủ nhỏ, tại sao cô còn chưa ngủ?"
"Heber, tôi. . . . . . Tôi có việc muốn trao đổi với ông."
"Mợ chủ nhỏ, có chuyện gì xin nói thẳng."
Vì vậy, Lâm Nhược Kỳ đem ý nghĩ trong lòng nói cho Heber. Nghe xong lời của cô... sắc mặt của Heber cũng không hoảng hốt, chỉ là trở nên nặng nề hơn.
Một hồi lâu, ông ta trả lời: "Không dối gạt cô, mợ chủ nhỏ, tôi cũng đang lo lắng chuyện này. Thật ra, cậu chủ gặp phải tình huống như vậy cũng không ít, chỉ là thực lực của Lãnh Như Phong quá mạnh mẽ, hơn nữa trong tay còn có quả cân quỷ y, tôi lo lắng cậu chủ trúng kế của Lãnh Như Phong, ngộ nhỡ có chuyện bất trắc sẽ hỏng bét."
Nghe vậy, Lâm Nhược Kỳ nắm chặt đôi tay, mu bàn tay trắng nõn hiện ra mạch máu màu xanh nhàn nhạt.
Nếu suy đoán của cô trở thành sự thật, vậy đơn giản giống như muốn mạng của cô. Cô tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra, dưới tình thế cấp bách, cô ôm lấy cánh tay Heber nói: "Vậy. . . . . . Heber, chúng ta có thể giúp Thần một chút không? Phải làm gì giúp anh ấy mới được a. . . . . . nếu không, tôi không yên tâm."
Heber gật đầu một cái, nói: "Mợ chủ nhỏ, tôi rất hiểu suy nghĩ của cô nhưng chuyện này cô không thể nhúng tay. Chỉ là, cô yên tâm, tôi sẽ nghĩ biện pháp trợ giúp cậu chủ, tuyệt đối không để cho cậu ấy có chuyện gì."
Lâm Nhược Kỳ khẽ gật đầu, mặc dù nghe theo Heber an ủi nhưng trong lòng chìm một nửa. . . . . .
Cô thấp thỏm trở lại phòng ngủ, chưa đầy một lát, Cơ Liệt Thần cũng trở về tới. Lâm Nhược Kỳ nhanh chóng lên giường, vùi ở trong chăn giả vờ ngủ thiếp đi như bình thường.
Cô cắn môi không nói tiếng nào, lẳng lặng nghe tiếng anh thay quần áo ngủ, sau đó rón rén lên giường, cả người anh nằm nghiêng ở sau lưng cô, giữa giường lập tức tạo thành một ổ thật sâu. Cô nén hơi thở, cảm thấy anh dựa sát mình cũng ôm cô thật chặt, vùi đầu ở cổ của cô.
Chỉ chốc lát sau, liền truyền đến tiếng hít thở nhè nhẹ đều đều của anh. . . . . .
Không hiểu sao tròng mắt cô đỏ lên nhưng không cách nào khóc ra thành tiếng, chỉ cảm thấy tim thật đau, thật đau, như bị xé rách mạnh mẽ, rất khó ngăn lại. Cô chỉ che miệng mình, cố nén nước mắt không rớt xuống, không biết chịu đựng bao lâu rốt cuộc rất mệt mỏi, cuối cùng bởi vì không chống cự nổi mệt mỏi mà lặng lẽ ngủ mất.
Trong bóng tối, rốt cuộc phút chốc khi cô nhắm mắt lại, cặp mắt Cơ Liệt Thần chợt mở ra, anh im lặng ấn môi ở trên gáy cô. Trong lòng nói: "Thật xin lỗi Nhược Kỳ, xin tha thứ cho anh không nói. Chỉ vì em, cũng vì đứa bé chưa ra đời của chúng ta, anh không thể không làm như vậy. . . . . ."
. . . . . .
Sáng sớm hôm sau.
Sau khi Lâm Nhược Kỳ thức dậy đã không thấy bóng dáng của Cơ Liệt Thần, cô tùy tiện tìm áo khoác mặc xong liền đi xuống lầu. Tìm khắp nơi không nhìn thấy Cơ Liệt Thần, cô liền đi tìm Heber, chính lúc nhìn thấy mẹ chồng Nhiễm Phương đang ăn điểm tâm ở trong phòng ăn.
"Mẹ, mẹ có nhìn thấy Thần hay Heber không?"
"Thần đi ra ngoài rất sớm, nó nói với mẹ đi trại huấn luyện, còn Heber cũng đi ra ngoài từ sáng sớm. Sao vậy, con có chuyện gì tìm bọn họ sao?"
Xem ra, đối với hành tung của con trai mình, Nhiễm Phương không biết gì cả. Lâm Nhược Kỳ liền im lặng không nói, không có biểu hiện gì khác thường.
Nhiễm Phương bảo người làm bày xong bát đũa cho Lâm Nhược Kỳ, cô liền ngồi xuống ăn điể