
ng, cũng tích cực hành động, cố gắng thực hiện được nguyện vọng
của mình.
Từ ý nào đó mà nói, anh và cô rất giống nhau. . . . . .
Lâm Nhược Kỳ thích mặt mộc, lười chăm sóc gương mặt của mình, mặc đồ rằn ri đi ra.
Cơ Liệt Thần giương mắt vừa nhìn, quả nhiên giống như trong tưởng tượng, trước mắt trở nên sáng lên.
Chương 062: Dấu ấn riêng của cậu chủ Cơ (5)
Đồ rằn ri rất thích hợp cô, hơi lớn hơn một số, chính là để cho cô dễ
dàng hoạt động, hơn nữa anh cũng không nguyện ý để cho cô ăn mặc quá bó
sát người bởi vì trong trại huấn luyện gần như đều là đàn ông. . . . . .
Nhìn lại một chút dưới chân của cô, một đôi giày da mới vừa vặn bàn
chân, dáng người hiên ngang mạnh mẽ, hợp với gương mặt xinh đẹp vui vẻ,
lại có một loại phong tình đặc biệt không diễn tả được.
Khóe môi Cơ Liệt Thần lộ ra nụ cười có thâm ý khác, "Đi theo anh, lên đường!"
Xoay người, anh cất bước đi ở phía trước, Lâm Nhược Kỳ đuổi sát phía sau ra khỏi phòng.
Dáng người Cơ Liệt Thần cao gầy, tài hoa, đẹp trai. Giày da màu đen đơn giản, âm thanh giẫm trên sàn nhà vắng vẻ, vang vang.
Lâm Nhược Kỳ cúi đầu nhìn qua thân thể của mình, lại nhìn anh một chút, không khỏi chợt chắt lưỡi khẽ cảm thán một cái.
Cơ Liệt Thần, anh thật sự có tư chất kiêu ngạo, trêu chọc người.
Sau khi xuống lầu, đi qua đại sảnh thì Tang Tuyết Phù xa xa nhìn Lâm
Nhược Kỳ, động viên cô: "Nhược Kỳ, nếu thật sự chịu không nổi thì giả
chết!"
"Cái gì? !" Lâm Nhược Kỳ bị những lời này làm cho giật mình.
Có chuyện gì sẽ làm cô không chịu được cần phải giả chết? Thật là quỷ dị. . . . .
Lời nói của Tang Tuyết Phù chứa đầy ẩn ý, thú vị, dĩ nhiên Lâm Nhược Kỳ có thể từ trong đó bắt được tin tức nguy hiểm.
Sải bước đuổi theo bước chân của anh, Lâm Nhược Kỳ nghiêng đầu, vừa đi
vừa lẳng lặng chăm chú nhìn vào một bên khuôn mặt đẹp trai của anh,
không chắc chắn, hỏi: "Anh dẫn tôi đi nơi. . . . . . Sẽ rất nguy hiểm
phải không?"
Cơ Liệt Thần quay đầu lại, cong môi hình cung nhẹ nhàng trả lời: "Cùng
Cơ Liệt Thần anh ở chung một chỗ, nguy hiểm như hình với bóng."
". . . . . ." Lâm Nhược Kỳ ngạc nhiên, ngược lại anh không e dè, không chút nào phủ nhận.
Quả thật Cơ Liệt Thần không có ý định lừa gạt cô, hơn nữa anh không cảm
thấy giấu giếm sự thật thì có thể tránh được nguy hiểm, chỉ có để cho cô biết anh là ai rõ ràng hơn mới có thể giúp cô bảo vệ mình tốt hơn!
Không chỉ như thế, anh nghĩ tới xa hơn. Anh đã quyết định chủ ý, nếu như cần thiết anh sẽ tự mình huấn luyện cho cô, dù sao làm vợ của Cơ Liệt
Thần anh, nhất định phải học được tự vệ.
Lâm Nhược Kỳ không nhìn ra ẩn ý trong mắt của anh nhưng không nói gì,
ngoan ngoãn theo anh cùng nhau ra khỏi cửa chính Cổ bảo, phát hiện có
một người đàn ông đang đợi ở cửa. Đầu rất cao, so với Cơ Liệt Thần còn
cao hơn, cũng mặc đồ rằn ri, đầu húi cua, gương mặt, vóc dáng thân thể
khỏe mạnh, đôi tay mang bao tay da lộ ra ngón tay, cả người làm cho
người ta cảm giác mạnh mẽ, hầm hố.
Người đàn ông này cô đã từng thấy, lần trước lúc Cơ Liệt Thần mang cô đi hóng gió, chính người đàn ông này láy máy bay trực thăng.
Cơ Liệt Thần quay sang cô giới thiệu: "Đây là Diêm Hạo, sát thủ có bản lĩnh tốt nhất trong ‘Liệt Diễm’"
"Sát. . . . . . Sát thủ? !" Một cô gái nào đó kêu lên.
Lâm Nhược Kỳ bị cái danh từ chỉ có trong phim truyền hình mới có thể
nghe hoặc nhìn thấy dọa sợ hoảng hồn, trợn mắt há mồm nhìn Diêm Hạo một
hồi lâu nói không ra lời.
Cơ Liệt Thần hơi nghiêng mặt qua, lẳng lặng nhìn Lâm Nhược Kỳ một cái, phản ứng của cô ở trong dự liệu của anh.
Diêm Hạo ha ha cười hai tiếng, thăm hỏi: "Mợ chủ nhỏ, chào cô!"
Vẻ mặt của anh ta ngây thơ ngốc nghếch, cùng vóc người to lớn mạnh mẽ,
hoàn toàn không tương xứng, chẳng qua nụ cười của anh ta, xem ra cũng
không đáng sợ như vậy, Lâm Nhược Kỳ cố gắng bình tĩnh, thật vất vả cố
gắng nặn ra nụ cười.
Ba người không tán gẫu quá nhiều, trực tiếp ngồi lên một chiếc Land
Rover do Diêm Hạo láy xe, xé gió lao đi, chạy về phía trước mặt. . . . . .
Bản lĩnh của Diêm Hạo quả nhiên ghê gớm, chẳng những biết lái máy bay
trực thăng, kỹ thuật lái xe cũng quá tốt, dùng tốc độ cực nhanh, ước
chừng hai giờ nhưng không làm cho Lâm Nhược Kỳ cảm thấy một chút lắc lư.
Sau khi đến nơi, Lâm Nhược Kỳ hăng hái bừng bừng nhìn bốn phía, phát
hiện thấy nơi này đều là quân nhân mặc đồ rằn ri giống nhau. Bọn họ đang huấn luyện, hoặc chạy, hoặc nhảy, hoặc hít đất, hoặc bắn súng. . . . . .
Nói đúng ra, bọn họ là một nhóm người cực kỳ đặc biệt, bộ phận bộ đội
đặc chủng xuất ngũ, một số bộ đội đặc chủng đến thời hạn nghĩa vụ quân
sự, cùng các loại nhân tài có kỹ năng ưu tú là mục tiêu bồi dưỡng chủ
yếu mấy năm gần đây của "Liệt Diễm".
Dĩ nhiên, Lâm Nhược Kỳ là dân chúng bình thường không biết phân biệt như thế nào là bộ đội bình thường và bộ đội đặc chủng. Chẳng qua, thân là
Tổng huấn Luyện của "Liệt Diễm", Diêm Hạo rất kiêu ngạo giới thiệu với
cô một phen.
"Nơi này tất cả mọi người phải có giấy chứng nhận thợ lặn, nếu không có
giấy chứng nhận này, cho dù bọn họ trang bị có thể bơi qua 10.000 cây