
ân.
"Chết đi, mẹ nó, đừng lừa gạt mắng tôi!" Giang Mẫn Hạo lưu manh nói, mặc dù trong miệng mắng chửi, nhưng khóe mắt nở nụ cười, có thể thấy được anh ta cùng với đám người đó quan hệ đủ thân thiết, cũng không thèm để ý nhạo báng nhỏ như vậy.
Sau đó, anh ta quay đầu nhìn xung quanh bốn phía, lơ đãng hỏi, "Đúng rồi, tại sao không nhìn thấy Tuyết Phù?"
Cơ Liệt Thần hừ nhẹ một tiếng, lạnh lùng đáp, "Cô ấy cố ý tránh né cậu, làm sao tôi biết cô ấy đi nơi nào?"
Giang Mẫn Hạo nhỏ hơn Tang Tuyết Phù ba tuổi, khi còn bé cậy vào chính mình tuổi nhỏ nhất ở trong một đám trẻ con, khi dễ Tang Tuyết Phù không ít, cho nên mỗi lần chỉ cần biết anh ta muốn đến, Tang Tuyết Phù nhất định lẫn trốn mất.
Giang Mẫn Hạo ngượng ngùng cười cười, không nói đề tài này quá lâu.
Ba người đàn ông đang cười nói, Tiểu Ngôn đã kéo Lâm Nhược Kỳ đi tới.
Lâm Nhược Kỳ mặc váy toàn màu trắng, giữa một đám dạ phục sắc hoa rực
rỡ, dĩ nhiên là người tươi mới nhất, đặc biệt nhất. Giang Mẫn Hạo và Cố
Huyền Dạ nhìn nhau cười một tiếng, lập tức nhìn ra cô gái này không
giống người khác.
Rất rõ ràng, nhất định cô chính là y tá nhỏ mà Cơ Liệt Thần chọn trúng.
Lâm Nhược Kỳ vừa đi vừa do dự, rất muốn rút người lui trở ra, nhưng cô không có lựa chọn nào khác.
Tự mình thôi miên: được rồi, coi như là một lần nữa khiêu chiến trong
đời đi! Dù sao cũng phải trải qua một lần, dứt khoát duỗi cổ một cái,
tiếp chiêu đi!
Trong ánh mắt sắc bén nhìn chăm chăm của mấy người đàn ông chạy trên
thân mình, cô cắn cắn môi, giương mắt nhìn lại nhưng có chút sợ hãi. . . . . .
Mẹ nó, thật nghịch thiên!
Quả nhiên là gần mực thì đen gần đèn thì sáng sao? Nhìn một chút cả đám
bạn xấu của Cơ Liệt Thần, dáng dấp ai cũng tốt như vậy, còn có khí chất
như thế? Thật là không có lẽ trời mà! Lại không nói bề ngoài đẹp trai,
dưới ánh đèn xanh vàng rực rỡ, vui vẻ thoải mái nhấp rượu đỏ, trà thơm,
phong cách bình tĩnh thong dong đủ để cho các cô gái trong thiên hạ điên cuồng!
. . . . . . Một đám yêu nghiệt a!
Lâm Nhược Kỳ âm thầm tăng cường củng cố tinh thần, chỉ coi nhóm người này đều là bí đỏ, củ cải, rau xanh, nhắm mắt tiến lên!
"Vị này chính là chị dâu nhỏ sao, quả nhiên giống như lời đồn, tươi mát
động lòng người a. Thần, tại sao đem người nhà để qua một bên vậy? Tại
sao cậu không đau lòng cho chị dâu nhỏ một chút?" Giang Mẫn Hạo mặt mày
tươi cười, trong đôi tròng mắt phát sáng, có chút cợt nhã.
Lâm Nhược Kỳ hơi sững sờ, trực giác cho biết người đàn ông này rất hiểu
làm sao để lấy lòng cô gái, miệng đầy lời hay, nghe thấy cũng biết là
một tay ăn chơi!
Cơ Liệt Thần ưu nhã cười, nhẹ giọng hướng về phía Lâm Nhược Kỳ nói:
"Nhược Kỳ, giới thiệu cho em một chút. Người này là cậu ba nhà họ Giang, Giang Mẫn Hạo, tổng giám đốc điều hành Bách hóa Giang Nguyên, người
phía sau là Cố Huyền Dạ, tổng giám đốc tập đoàn Cố thị, hai người bọn họ đều là bạn thân của anh"
Vừa dứt lời, không ngờ có người phản ứng mạnh hơn Lâm Nhược Kỳ.
"Oa, Bách hóa Giang Nguyên ư! Nhược Kỳ, cô biết Bách hóa Giang Nguyên
chứ, chính là Công ty Bách Hóa thật lớn mà tôi thường dẫn cô cùng đi dạo đấy. Còn có, Cố thị cô cũng biết chứ, hai tòa cao ốc ở tại quảng trường Nam Hải chính là Cố thị đấy! Oa, thật là lợi hại. . . . . ."
Nói xong, Nhạc Tiểu Ngôn dùng ánh mắt vô cùng sùng bái ngưỡng mộ nhìn
chăm chú vào Giang Mẫn Hạo và Cố Huyền Dạ, nghiễm nhiên đã thành hoa si . . . . .
Nhưng Lâm Nhược Kỳ chỉ "A" một tiếng, lơ đãng gật đầu một cái, dường như lúc cô nghe tới "Bách hóa Giang Nguyên" và "Tập đoàn Cố thị" giống như
là nghe thứ tiếng anh xa lạ trên lớp, vào tai trái, ra tai phải.
Sau khi Lâm Nhược Kỳ đơn giản nhìn về phía hai người đàn ông này chào hỏi, bắt đầu cúi đầu đếm ngón chân của mình. . . . . .
Giang Mẫn Hạo và Cố Huyền Dạ liếc mắt nhìn nhau, khóe môi không khỏi
cũng cong lên, càng cảm thấy Y tá nhỏ này không giống người khác.
Nhất là Giang Mẫn Hạo, đôi mắt đào hoa trong ánh sáng lung linh, cõi
lòng đầy tò mò đối với Lâm Nhược Kỳ, cũng không khách khí, liền lôi kéo
người anh em của mình nói: "Thần, chị dâu nhỏ một mình rất buồn bực, nếu không, mọi người cùng nhau ngồi chơi, tán gẫu một chút?"
Trong lòng Lâm Nhược Kỳ run lên.
Anh là ai? Không nhìn thấy tôi và anh ta đang chiến tranh lạnh à? Tránh
anh ta còn không kịp, còn cùng nhau ngồi chơi? Hơn nữa, bên cạnh tôi còn có một con nhóc đi theo, con mắt nào của anh nhìn thấy tôi buồn bực?
Lập tức oán giận Giang Mẫn Hạo hơn.
Hơn nữa, ba người đàn ông này đứng chung một chỗ, quả thật chính là nam
châm có sức hấp dẫn mạnh mẽ, chỉ sau chốc lát, xung quanh liền xúm lại
rất nhiều nam nam nữ nữ "Nhàm chán". Vừa nghe Giang Mẫn Hạo đề nghị tán
gẫu một chút, mọi người bắt đầu ồn ào lên.
Đem lấy vẻ mặt của Lâm Nhược Kỳ nhìn Giang Mẫn Hạo toàn bộ thu vào đáy
mắt, rõ ràng bộ dáng như con chó nhỏ gặp được khúc xương, gương mặt Cơ
Liệt Thần dưới ánh đèn chói mắt, càng lộ vẻ đẹp lạnh lùng, tà mị.
Vẻ mặt của anh thật bình tĩnh, không thấy được một chút gợn sóng nhưng
không ai chú ý tới anh im lặng, càng không cách nào suy đoán r