
môi hồng, anh cố gắng nhẹ nhàng và chậm lại
để cô bớt thấy đau đớn. Một lần, rồi một lần nữa, cuối cùng cô cũng thích ứng với
việc anh đang làm. Chỉ cho đến khi cả hai cùng toát mồ hôi, ngả mình nằm xuống
anh thở đầy mệt nhọc. Giọng nói vẫn toát lên ý cười:
“ Thật không nghĩ em nhiệt tình đến vậy!”
Cô quay người về phía anh và nức nở khóc. Ôm cô từ phía sau,
anh nhẹ nhàng vuốt ve và dỗ dành:
“ Thật xin lỗi! Thật xin lỗi em…!”
“ Không cần xin lỗi. Bọn Tây làm chuyện này từ năm 15 tuổi,
em xem ra vẫn muộn. Xét cho cùng sớm hay muộn cũng xảy ra, chỉ là không với người
này thì sẽ có ngày với người khác. Em chỉ là…không nghĩ lại đau như thế.”
Cô xoay người ôm chầm lấy anh rồi tiếp tục khóc. Trong giọng
nói sũng nước cô vẫn không quên mè nheo:
“ Anh sẽ dạy em chơi dương cầm giỏi như anh chứ?”
“ Ừm. Học phí được tính từ hôm nay!
Ánh sáng trên Tower Bridge đã nhường chỗ cho thứ ánh sáng tự
nhiên của ngày mới. Hoàng Sơn ra bếp làm chút đồ ăn sáng, những miếng bánh mì
nướng bơ thơm phức và rau xà lách trộn luôn làm anh thấy tâm trạng khá hơn. Suy
cho cùng, ăn là điều tốt nhất, nhất là khi tâm trạng quá rối bời hoặc không có
gì để làm...
Bước về phòng ngủ, cô gái bé nhỏ vẫn quấn chặt mình trong tấm
chăn. Thấy anh bước vào cô vội kéo chăn chùm kín đầu như con ốc sên lẩn mình
khi thấy động. Khoé môi Sơn khẽ cười, anh cài từng chiếc cúc bạc một cách chăm
chú. Những ngón tay thon dài bẻ cổ sơ mi dứt khoát, lại gần chiếc giường vẫn
còn hơi ấm, anh ngồi xuống và khàn giọng:
“ Xấu hổ sao? Tôi không làm em sợ chứ?”
“ Dạ không.”
Bàn tay anh kéo tấm chăn để lộ khuôn mặt trắng xinh của cô,
véo má cô, anh tiếp tục nói:
“ Bữa sáng của em tôi đặt trong bếp. Nếu em thích có thể
chuyển về đây sống cùng tôi. Bây giờ tôi phải đi làm. Mọi thứ tuỳ em!”
Nói rồi anh đứng dậy và quay người muốn rời đi. Cất cao giọng,
Ngọc Minh nhìn theo lưng anh và nói:
“ Anh không sợ em là kẻ gian, lấy mất đồ quí giá của anh
sao?”
Cười khẩy, Sơn vẫn đứng im, anh khẽ nói:
“ Thứ quí giá nhất sao? Nếu có thể tôi cũng muốn cho em, chỉ
tiếc nó đã không còn tồn tại...!”
Chậm rãi bước ra khỏi nhà. Khuôn mặt người đàn ông trầm tư
trong từng bước chân. Thứ quí giá nhất? Nó đã thuộc về quá khứ. Mà quá khứ, mỗi
lần đưa tay chạm vào, trái tim nhìn ngỡ đã lành lặn của anh lại nhói đau.Tất cả
vết thương lòng như vừa mới hôm qua. Những con đường mù sương vẫn chẳng hề đổi
khác, London vẫn cổ kính và uy nghiêm như hai năm trước khi lần đầu anh đặt
chân tới. Chỉ tiếc một điều, người mà ngỡ tưởng sẽ là bạn đời của anh thì lại
quên mất hẹn thề, bước ra khỏi cuộc sống của anh đầy vội vã.
Đứng nhìn những cây thường xuân đang thay lá, hơi ẩm của gió
xuân thổi tới khiến Mai khẽ rùng mình. Đã nhiều lần cô bước đến đây nhưng đều
không có can đảm để với bàn tay bé nhỏ lên ấn chuông cửa nhà anh. Không phải cô
sợ anh mà vì cô không biết phải đối mặt với anh như thế nào cho đúng. Trong hai
năm anh toàn tâm toàn ý để yêu thương cô, chăm sóc và lo lắng cho cô từng li từng
tí một, cuối cùng đáp lại anh là nụ hôn nồng cháy của cô cùng một người đàn ông
khác. Không phải cô hết yêu anh mà vì cô đã vô tình không nhận ra mình say nắng!
Trong ánh mắt ngỡ ngàng của anh, những bông oải hương đã rơi xuống từ lúc nào
không biết...thời khắc ấy, cô hiểu mình đã đánh mất thứ quí giá nhất của cuộc đời
này.....
Một ngày mùa hè của hơn một năm về trước, Hoàng Sơn trở về
căn nhà yêu thương sau cuộc họp thường niên. Vẫn giọng nói trầm ấm, vẫn vòng
tay dang rộng ôm Mai vào lòng, ánh mắt anh thoáng buồn. Nhìn cô đầy trìu mến,
anh khẽ nói:
“ Em yêu, anh sắp phải đi Paris hai tháng, cũng có thể là
lâu hơn!”
Mai đưa tay quàng lên cổ anh, nhìn sâu vào đôi mắt Sơn, cô
đáp lại:
“ Vậy em biết phải làm sao bây giờ? Hay là em thu mình nhỏ lại
để anh đặt vào vali cho dễ mang theo được không?”
Véo má cô, anh thở dài:
“ Phải làm sao để anh đừng nghiện em đây? Xa em một phút
cũng chẳng nỡ....chắc anh sẽ phát phiền với chính mình và không thể nào làm nổi
việc gì mất!”
Cô nép vào ngực anh rồi cười dịu dàng, cố gắng trấn an tinh
thần cho anh bằng những câu nói đầy yêu thương:
“ Anh phải chịu khó làm việc, thì mới đủ tiền nuôi em. Hơn
thế nữa, chỉ là một tháng không phải sẽ rất nhanh sao? Hàng ngày em sẽ online đều
đặn để nhìn về phía anh. Em sẽ chuyển bàn thiết kế từ hướng Bắc sang hướng Nam.
Không có lẽ gì người yêu em đang ở hướng Nam mà em lại trông về hướng Bắc để
làm việc! ”
Ôm cô vào lòng, ánh mắt anh nhìn về khoảng không vô định.
Yêu thương vẫn đây chỉ là không nghĩ ngày trở về yêu thương ấy đã sang tên người
khác!
Như một con thiêu thân lao đầu vào giải quyết mọi bản kế hoạch,
quyết toán. Sống trong những con số cả ngày lẫn đêm chỉ với hi vọng mong manh
được về bên cô sớm hơn dự định, mỗi khi nghĩ về cô trong anh là những cảm xúc
vô cùng ấm áp, khoé môi bất giác khẽ nở nụ cười!
Anh yêu cô ngay từ thời còn đi học. Cô là con gái đồng nghiệp
của mẹ anh, hai gia đình vốn đã thân quen từ trước và càng thân hơn khi hai người
họ tuyên