
em
vẫn không tiếp nhận được việc hai người đồng tính yêu nhau rồi ân ái. Bla
bla...Cảm thấy sao sao ấy anh! Dẫu em luôn ý thức rằng: Ngay trong chính người
đồng tính, họ luôn mang một gánh nặng tâm lý khổng lồ. Vì thế, sẽ rất độc ác, nếu
ta giẫm gót giày vào vết thương vốn có của người khác.”
“ Bỏ qua vấn đề giới
tính. Giả sử nếu một lúc nào đó, tình yêu đến với em. Em sẽ làm gì?”
“ Em á? Đơn giản, em
sẽ sống theo cảm xúc của lòng mình. Chỉ cần em nhìn thấy chút ánh sáng cuối con
đường, em sẽ đuổi theo tình yêu đó đến cùng. Nếu nhìn đâu em cũng chỉ thấy một
màu ảm đạm, có lẽ số phận đã thay lời kết cho câu chuyện đó, em đành chỉ biết
cách buông tay!”
“ Anh rất thích cách
nghĩ của em. Em thấy đấy, yêu thương là quyền cơ bản của con người và yêu.....bằng
cảm giác. Yêu một người là sẽ làm tất cả để người ấy được hạnh phúc, dù người ấy
không ở cạnh mình! Tình yêu là cả một sự hy sinh, biết sai mà vẫn yêu và yêu mà
hoàn toàn không cần nhận lại.”
Ngừng một lát, anh nói tiếp:
“ Trên facebook, người ta vẫn ngày ngày để status với vô vàn
tâm trạng não nề. “ Tình yêu nào cũng có thể quên đi, chỉ cần ta có đủ tuyệt vọng”
hay “ cầm lên được ắt bỏ xuống được”. Anh không biết họ nghĩ gì khi viết những
câu chữ ấy...Chỉ là, anh nghĩ, tình yêu không phải đồ vật để cầm lên rồi đặt xuống.
Cũng không phải là cái gì đó quá xấu xa, tệ hại đến mức người ta phải dùng cả
tuyệt vọng để quên nó.... ”
Ngọc Minh khẽ gật đầu, cô lặng người trước những gì anh
nói. Nhiệt độ ấm áp của cốc cafe lan toả
tới từng đầu ngón tay khiến cô cũng cảm thấy trong lòng ấm áp. Nhìn vào ánh mắt
buồn của anh, cô dịu dàng hỏi khẽ:
“ Có phải, anh đã yêu người đó rất nhiều đúng không?”
Quay sang nhìn cô, anh bật cười:
“ Người đó?”
image
Xoa đầu cô như một đứa trẻ, anh tiếp tục nói:
“ Anh chưa có một mối tình vắt vai nào cả. Nếu nói yêu, thì
từ nhỏ đến giờ má anh là người anh yêu nhất. Tuy nhiên chúng ta đang nói đến
tình yêu nam nữ. Thật đáng tiếc khi phải công nhận với em một sự thực
là.....anh chưa từng dành tình cảm quá đặc biệt cho một cô gái nào! Có thể là
tương lai, nhưng không phải là trong quá khứ!”
Những điều Hữu Thiện nói lúc chiều vô tình trở thành ám ảnh
trong Minh. Cô thẫn thờ cả tối, mấy lần định cất tiếng hỏi Sơn nhưng lại thôi.
Thấy bộ dạng thẫn thờ của cô, anh buông bỏ chiếc Mac sang một bên rồi kéo cô
vào lòng, trầm giọng hỏi:
“Đang nghĩ gì mà ngây ngốc thế này? ”
Vòng đôi tay ôm chặt anh, cô dịu dàng nói :
“ Chiều nay em có gặp một người bạn. Anh ấy nói rằng yêu một
người là cảm giác! Nhưng em cảm thấy như vậy không đúng lắm....vì hình như đàn
ông thường có cảm giác với rất nhiều người! Chẳng lẽ cứ có cảm giác với ai, sẽ
là yêu người đó?”
“ Có lẽ em đã hiểu
sai từ “ cảm giác” mà bạn em nói. Cảm giác ở đây không đơn thuần là những cảm
xúc bình thường. Mà nó tựa như đam mê vậy!”
Nói rồi anh cúi xuống hôn cô rất sâu, mùi gỗ tùng trong
hương nước hoa của anh quyện vào cùng mùi hổ phách quen thuộc của căn phòng ngủ
rất nồng, vô vàn quyến rũ. Cô cố đẩy anh ra rồi chu môi:
“ Anh đúng là đồ đen tối. Em đang nói chuyện với anh mà...!”
Sơn bật cười, giọng anh khàn lại:
“ Nằm cạnh em đương nhiên đầu óc phải đen tối rồi. Nhưng cái
mà anh cần không chỉ đơn thuần là một đêm ân ái. Cái anh cần là nửa đêm tỉnh giấc,
mở mắt ra là được nhìn thấy em, đưa tay ra là được ôm em vào lòng. Nhịp thở đều
đặn cùng hơi ấm quen thuộc của em mới là điều mà anh khát khao nhất. Đấy chính
là đam mê, và tên khoa học của nó được gọi là Yêu! Bây giờ thì để anh “yêu” em
được không bé?”
London vẫn còn chìm trong sương mù dày đặc, Hoàng Sơn khẽ
nhíu mày. Với tay tìm chiếc điện thoại đang rung ù ù bên tai. Giọng anh trầm xuống:
“ Mẹ gọi gì sớm vậy? Bên này mới có 5h sáng...”
“ Con đặt vé về ngay
cho mẹ. Lớn rồi mà còn làm ra những chuyện chẳng ra sao? Anh định bôi tro chát
trấu vào mặt bố mẹ anh đấy à?”
“ Mẹ.......! Có gì mẹ
bình tĩnh nói xem nào. Tự nhiên mẹ gọi rồi mắng con thì có giải quyết được gì
đâu?”
“ Anh cứ về đây cho
tôi. Không nói nhiều với anh nữa.”
Tắt máy, người phụ nữ đã luống tuổi bước về phía cô gái trẻ
đang ngồi nức nở trên sofa. Căn phòng khách trở nên ngột ngạt. Kéo Thanh Mai
vào lòng, bà dịu giọng:
“ Bác nhất định không để cho nó phụ con. Đàn ông vẫn thường
ham vui bên ngoài. Sẽ không có chuyện gì cả!”
Thanh Mai chỉ biết nhìn mẹ Sơn với đôi mắt đầy ấm ức, tỏ vẻ
tủi thân. Trong khi đó, Hoàng Sơn buông một câu chết tiệt rồi ném chiếc điện
thoại sang một bên, anh thở dài. Ngả mình xuống giường, anh ôm Minh vào lòng.
Cô cựa mình tựa con mèo nhỏ, nũng nịu hỏi anh:
“ Có chuyện gì mà anh thở dài thế?”
“ Chương trình học một
tháng tới có gì quan trọng không?”
“ Em sắp thi. Nhưng
sao anh lại hỏi vậy?”
“ Bé ngốc. Anh muốn
đưa em về gặp mẹ. Nhưng thôi, để lần sau vậy! Anh định cuối tháng mới về nhưng
chắc phải về sớm hơn. ”
Câu nói của anh khiến cô giật mình thoát khỏi bộ dạng ngái
ngủ:
“ Về nước?”
“ Ừ. Chỉ là....không
nỡ xa em!”
“ Em sẽ rất nhớ
anh...!”
“ Anh cũng vậy!”
N