
rong veo như làn nước.
Tôi đưa tay trái ra, định nhận lấy
con đom đóm từ trong tay anh.
Mẹ kế ở bên cạnh nói: -Tay của Tiểu Mạt tàn phế rồi, không lấy được con đom đóm
từ tay cháu đâu!
Tôi đột nhiên cảm thấy câu nói này
chẳng khác gì một cây kim nhọn xuyên vào màng nhĩ của tôi. Nếu đổi lại là trước
đây, tôi sẽ không để ý đến chuyện này làm gì. Nhưng hôm nay tôi lại sợ rằng Kì
Nặc sẽ biết, mặc dù đó chính là một sự thật không thể thay đổi được.
Kì Nặc mỉm cười nói: -Thế thì có sao
đâu, cháu cầm giúp em ấy cũng được!
Trong không gian tối om và tĩnh mịch,
nụ cười của anh như đang tỏa sáng. Cơn gió mạnh đột ngột thổi đến khiến cho đám
lá cây xào xạc, mẹ kế nói: -Sao gió to thế nhỉ? Chẳng biết có ma quỷ gì không
nữa?
Tự nhiên tôi cảm thấy một nỗi sợ hãi
len lỏi trong lòng. Kì Nặc đã nhận ra sự sợ hãi trong ánh mắt của tôi. Anh
ngoảnh đầu lại, dịu dàng nói: -La Tiểu Mạt, đừng sợ! Những con quỷ thường xuất
hiện vào ban đêm ở đây chuyên đi ăn thịt những người đàn bà xấu xa mà thôi!
Nhìn thấy ánh mắt của mẹ kế hình như
có chút mất tự nhiên, tôi bỗng bật cười. Bố quay đầu lại, nhìn thấy tôi cười
liền nói: -Anh xem, Tiểu Mạt cười rồi kìa! Hơn hai năm rồi tôi mới được nhìn
thấy nó cười như vậy đấy!
Lúc này tôi mới phát hiện ra rằng
mình đang cười. Ngay cả bản thân tôi cũng cảm thấy kinh ngạc về điều này. Ánh
trăng nhảy nhót trên mặt đường. Hai tay tôi vẫn đút trong túi áo. Kì Nặc một
tay xách đèn một tay nắm chặt lấy con đom đóm anh dành tặng cho tôi. Ánh sáng
của con đom đóm lập lòe chiếu lên mặt anh, ánh sáng màu xanh khiến cho khuôn
mặt của anh nhìn như trong suốt. Tôi thầm nghĩ không biết anh ấy có phải là
người thay mẹ dắt tôi đi hay không? Cuộc đời đã gây ra cho tôi biết bao nhiêu
đau khổ, Kì Nặc liệu có phải là người mang lại một chút vui vẻ cho cuộc sống
của tôi không?
Đêm nay thật là
đẹp! Tôi bắt đầu tin vào những gì mà mẹ kể cho tôi về tất cả mọi thứ ở huyện
Thụ Thủy này.
Khi tất cả những
ngọn đèn ở đây đều tắt phụt, tôi mới là chính tôi!
Tôi tin là Kì
Nặc cũng giống như tôi. Tin rằng khi ánh đèn tắt phụt, chúng tôi mới thực sự là
bản thân mình.
Lúc mười hai
tuổi, vào một đêm ở huyện Thụ Thủy, tôi đã gặp Kì Nặc lần đầu tiên. Khi đi đến
lưng chừng con núi dẫn vào huyện Thụ Thủy, Kì Nặc quay lại nói với tôi: -La
Tiểu Mạt, Thụ Thủy là một huyện được bảo vệ bởi đom đóm. Chúng có thể giúp em
loại bỏ mọi buồn phiền!
Tôi tin rằng
trong cái thế giới này, có một số người đã được vận mệnh an bài sẽ ràng buộc
với nhau trọn đời ngay từ cái nhìn đầu tiên .
Tôi ngủ một giấc
ngủ thật ngon lành. Cái gác nhỏ bằng gỗ trong căn nhà cũ kĩ của huyện trưởng
chính là căn phòng của Kì Nặc. Anh cầm lấy chiếc đèn lồng đom đóm, ngồi xuống
bậc cầu thang rồi nói: “Tiểu Mạt, em ngủ đi! Có chuyện gì thì cứ gọi anh nhé!”
Tôi thấy anh
treo cái đèn lồng lên cái móc trên trần nhà. Bố ngồi xuống đắp lại chăn cho
tôi.
Tôi kéo lại
chiếc chăn, đắp kín lên người. Chiếc chăn mỏng màu xanh nhạt, căn gác xép nhỏ
tỏa ra mùi gỗ mục hòa lẫn với mùi thơm thoang thoảng của các loại dược liệu,
còn có cả tiếng chuột kêu “chít chít” khiến cho tôi cảm thấy sờ sợ. Tôi nhìn
qua khe cửa, thấy Kì Nặc đang đứng dựa vào cầu thang. Anh khẽ nhắm mắt lại, ánh
trăng chiếu sáng trên khuôn mặt anh. Tôi cảm thấy lòng mình ấm áp và yên tâm
chìm vào giấc ngủ.
Đã lâu lắm rồi
tôi không ngủ một giấc ngon lành đến vậy. Kể từ sau khi mẹ qua đời, tôi thường
xuyên nằm mơ thấy ác mộng.
Xưa nay tôi chưa
bao giờ nghĩ rằng huyện Thụ Thủy lại là một nơi phong cảnh hữu tình, không khí
trong lành và bình yên đến vậy. Tôi cũng chưa bao giờ nghĩ rằng lại có một
người có thể giúp cho tôi cảm thấy an toàn và bình yên. Dường như chỉ cần nhìn
thấy anh ấy là thế giới của tôi sẽ bình yên trở lại.
Tôi ngủ rất lâu,
ngủ tới tận chiều ngày hôm sau. Khi tôi tỉnh giấc, Kì Nặc đã ra ngoài từ lâu. Ánh
sáng mặt trời chói chang rọi vào căn gác xép cũ kĩ.
Tôi đi xuống
nhà, cả căn phòng im lặng không một bóng người. Tôi nghĩ chắc chắn bố đã ra
ngoài đi bàn bạc chuyện sửa đường xá rồi. Tôi đi đi lại lại trong phòng, muốn
tìm kiếm cái gì đó để bỏ bụng. Trên chiếc bàn ở phòng khách, tôi nhìn thấy một
bát cháo kê đậy nắp cẩn thận. Một mảnh giấy bị đè ở dưới cái bát. Trên giấy có
viết: -Tiểu Mạt, khi nào tỉnh lại nhớ ăn hết cháo nhé!
Chữ của Kì Nặc
viết rất đẹp. Giọng điệu của anh khi nói với tôi chẳng giống như hai người mới
gặp mặt lần đầu, khiến cho tôi cảm thấy thật quen thuộc.
Tôi ngồi trên
ghế ăn hết bát cháo. Ánh sáng mặt trời buổi chiều vàng rộm như mật ong. Cháo
này có vị ngọt thì phải? Tôi nghĩ chắc chắn là như vậy, nếu không sao miệng tôi
lại có vị ngọt ngào đến vậy? Vừa ăn hết bát cháo thì tôi nhìn thấy Kì Nặc về.
Anh ấy mặc một
chiếc áo cộc tay màu xanh, quần ngố màu đen, tay đang xách một con thỏ hoang. Anh
nhìn con thỏ rồi nói: -Mày đừng có chạy, đừng có chạy, tối nay tao sẽ nướng mày
ăn thịt!
Tôi im lặng nhìn
anh ấy đi từ ngoài vào. Khi anh ấy mỉm cười, một nét tinh nghịch hiện lên trên
khuôn mặt. Nước