Old school Swatch Watches
Lối Mòn Rêu Phủ

Lối Mòn Rêu Phủ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322745

Bình chọn: 10.00/10/274 lượt.

hôm bệnh nhiều, Vũ Nam ở cạnh mẹ suốt đêm . Tội nghiệp nó lắm, Mộng Nghi à.

- Con đâu hay . Phải biết sớm, con đã về . Lúc con về đây, anh Trung bảo để thằng bé ở lại vì sợ mẹ bệnh nhiều con lo cho nó, thì giờ đâu mà lo cho mẹ được, phiền lắm.

- Con thăm mẹ chút được rồi . Về đi, kẻo khuya không tốt cho thằng bé.

- Dạ... thưa mẹ, con về . Mai, con vào sớm.

Nàng đưa Bảo Nghi vào chào mẹ và theo Vũ Nam ra về.

Vũ Nam đưa Mộng Nghi về trong lòng lạnh lùng . Nàng ôm Bảo Nghi vào lòng, thằng bé ngủ thật ngon . Gió lọt vào lạnh làm nàng rùng mình . Vũ Nam đưa áo gió mình cho nàng . Mộng Nghi đắp cho con trong lặng lẽ... Không khí ngột ngạt kéo dài đến lúc ai về phòng nấy.

Mộng Nghi nằm bên con, nước mắt chảy dài mỗi lần nhớ lại quãng đời đi qua . Vũ Nam cắt đứt tư tưởng nàng bằng tiếng gõ cửa gọi nàng:

- Em sang phòng anh... bàn chút việc, Mộng Nghi...

... Nhìn cảnh cũ, mắt nàng buồn . Trên tường chiếc ảnh nàng và Vũ Nam được rọi lớn . Vũ Nam đứng cạnh nàng với đôi mắt mơ màng . Hạnh phúc biết bao nếu người nào đó nhìn vào khung ảnh tình tứ.

- Đây là phòng của em, anh trả lại cho em . Trong thời gian em đi, anh có sửa đổi phần nào theo sở thích của mình... Nếu những chi tiết ấy không vừa ý, em hoàn toàn xóa hẳn giùm anh . Còn tấm ảnh này anh không tiện mang theo... em cho anh gởi lại . Bao giờ anh sắp xếp được, anh sẽ mang đi.

Mộng Nghi nhìn Vũ Nam xếp hành trang, lòng nàng quặn thắt . Ánh mắt về chàng chan chứa nỗi xót xa . Vũ Nam cúi thấp xếp lại quần áo, bàn tay chàng run run như kiềm chế nỗi đau vào lòng.

Mộng Nghi ngập ngừng hỏi:

- Sao anh lại đi ? Em ở tạm bên phòng Đình Nghi có sao đâu . Vài hôm em đã đi rồi.

Vũ Nam trần giọng:

- Anh phải đi... trước sau gì cũng đi thôi...

- Vì anh không muốn nhìn em lảng vảng trong nhà này ? Sự có mặt của em làm anh khó chịu phải không ? Vậy thì em sẽ đi cho anh vui, ý anh muốn vậy à ?

Mộng Nghi đứng dậy định quay đi.

Vũ Nam chận lại, giọng chàng chùng xuống:

- Tại sao em phải đi khi đây là nhà em . Còn anh không là gì nữa, anh đi đúng hơn chứ ?

- Anh thích đi à ? Vậy thì anh cứ đi.

Nàng ngồi đó, nhìn chàng ánh mắt giận dỗi.

Vũ Nam ngồi cạnh nàng, giọng trầm ấm:

- Mộng Nghi đừng giận anh . Anh thật lòng không muốn đi, vì anh thương Bảo Nghi . Nó là đứa con anh không bao giờ ngờ tới . Anh có lỗi đối với em, với con, anh muốn chuộc lại lỗi lầm ấy . Nhưng không biết ý em có cho anh cơ hội ấy không . Bây giờ, em muốn thì anh phải đi vậy chứ thật ra, lòng anh đau xót lắm.

Mộng Nghi nói lẫy:

- Thì anh cứ đi, em có nói gì đâu.

Vũ Nam thở dài:

- Em giận anh phải không ?

- Em đâu dám giận anh . Vả lại, em có người để giận rồi...

- Bởi thế... anh mới đi... vì ở lại anh không làm sao chịu nổi khi gần bên em và con như xa lạ... Không khí ngột ngạt quá . Anh khổ sở lắm, Mộng Nghi à.

Mộng Nghi hỏi:

- Dung Nghi có về thường không ?

- Nàng ít về . Vì cơ quan có cư xá dành cho nhân viên . Em muốn gặp Dung Nghi ?

- Em muốn gặp và thăm bé Đông Nghi luôn.

Vũ Nam đáp:

- Đông Nghi dễ thương không kém gì Bảo Nghi . Mộng Nghi! Em nuôi Đông Nghi hộ anh được không ?

- Em sợ anh Trung buồn... Để em hỏi ý anh ấy xem sao, rồi em trả lời cho anh sau.

Vũ Nam lắc đầu:

- Thôi, cám ơn . Anh tự nuôi được rồi.

Mộng Nghi cười nét giận trên mặt chàng:

- Anh thấy Bảo Nghi có dễ thương không ?

- Đẹp, con đẹp và dễ thương lắm.

- À! Dễ thương đến nỗi không hết để người khác thương giùm phải không ?

Vũ Nam thở dài:

- Anh thương em, khổ vì em, em nào biết . Giờ em chính thức nhận lời cầu hôn của Trung, anh đi là đúng... Em còn cản làm gì ?

- Nghĩa là em bằng lòng kết hợp tình cảm cũ thì anh ở lại chăm sóc mẹ . Còn ngược lại anh ra đi chẳng có gì lưu luyến ?

- Sao em biết! Không thương, không lưu luyến treo ảnh lên làm chi ?

- Sao hồi xưa không treo bây giờ treo . Hình thức ấy có muộn màng lắm không ?

Vũ Nam cười:

- Tại kẹt...

- Chứ không phải muốn bắn mũi tên trúng 2 mục tiêu sao ?

- Bây giờ nếu em muốn thì anh ở lại, em khó chịu thì anh đi.

- Sao hồi đó anh không chiều em như vậy ?

Vũ Nam nheo mắt:

- Từ đây anh sẽ chiều em, sợ em cho cơ hội để anh thực hiện ý mình.

- Nếu anh biết chiều chuộng, tế nhị trong cách xử thế thì Dung Nghi đâu bỏ nhà đi . Chắc chắn anh cộc cằn, gút mắt nên Dung Nghi đau khổ không kìm được... Tại anh không hiểu tâm lý phụ nữ nên đời nàng bung khởi vậy đó.

Vũ Nam thở dài:

- Em hỏi Đình Nghi... hắn trung thực . Còn anh phân bày, em sẽ cho rằng anh biện hộ.

- Em đâu thèm hỏi hạng mai dong ấy . Hắn muốn thành công hiển nhiên hắn sẽ nói tốt về anh rồi.

- Anh lúc nào mà không xấu trong mắt em . Để anh gặp Đình Nghi sinh hoạt lại cho em vui.

Mộng Nghi mỉm cười khi nhìn đôi mắt giận hờn đang hướng về nàng trân trối... Nàng im lặng chờ đợi sự phản ứng tiếp theo.

Đình Nghi vọt vào phòng với nét mặt nghiêm trang . Vẻ bơ phờ của chàng khiến Mộng Nghi lo sợ . Nàng nắm tay Đình Nghi lay nhẹ.

- Chuyện gì quan trọng mà em có vẻ sững sờ như thế ? Mẹ có gì không ? Bộ mẹ trở bệnh à ?