
lâu đâm xuống, đưa vào mật động non mềm, điên cuồng trừu sáp.
Liễm Âm chỉ cảm thấy đau đớn không chịu được muốn hét lên, chày thịt cứng
rắn kia tựa như lưỡi dao sắc bén đâm vào, mật đọng phía sau như bị đâm
nát, thầm nghĩ: hắn hận ta, hắn vẫn là hận ta, ghét ta! TTATT
Nhất thời chỉ cảm thấy chán ngán thất vọng, tâm, cơ hồ đã chết, nhắm mắt
không để ý đến vẻ mặt lãnh nghiêm của người kia, chỉ là mỗi khi nhìn hắn một chút lại thấy say mê một chút, nếu như người ta đối với mình không
có tình yêu thì cần gì phải làm cho người ta chán ghét?
Liễm Âm
cau mày, nhắm mắt, chịu đau, cực lực chịu hoan ái thô bạo. Sở Thanh
Phong lúc này cũng đã bị xấu hổ buồn bực cùng tình dục bức bách không
còn lý trí, mặc cho tình dục cùng tức giận thúc giục, hắn không ngừng
đâm tới, Liễm Âm đau không chịu nổi mà ngất đi, một tia máu từ đùi chảy
ra, rơi xuống áo ngủ bằng gấm.
Sau một hồi mãnh liệt, Sở Thanh
Phong một tiếng gầm nhẹ, ở trong cơ thể Liễm Âm bạo phát dục vọng. Trong đầu nhất thời thanh minh rất nhiều, nhìn người nằm dưới thân, thấy mặt hắn một mảnh trắng xanh, trên trán mồ hôi đầm đìa, đã ngất từ lúc nào.
Trong lòng đau xót, chậm rãi rút ngọc hành ra, lại thấy trên ngọc hành có vết máu, cả kinh, đã thấy từ mật động thẳng xuống đùi là tơ máu cùng bạch
trọc hỗn độn. Nhất thời lại hối hận, lại là khổ sở.
Sửng sốt
trong chốc lát, xoay người xuống giường, phủ thêm áo choàng, đi ra gian
ngoài, nhẹ giọng gọi tôi tớ, đặt bồn nước ấm, mang cả thuốc cầm máu.
Chỉ chốc lát sau, hạ nhân đã đem đên nước ấm cùng dược cao, Sở Thanh Phong
tiếp nhận, nhẹ nhàng đi vào nội thất, đem bồn đặt bên giường, nhẹ nhàng
vò khăn,vắt khô, lật áo ngủ bằng gấm, nhấc một chân Liễm Âm, dùng khăn
nhẹ nhàng lau sạch mật động, đem uế vật cùng vết máu lau sạch sẽ.
Đột nhiên nhớ tới trong mật động cũng cần rửa sạch, liền thật cẩn thận đưa
một ngón tay, tham tiến mật động bị phá nát, “Ân!” Một tiếng hừ nhẹ,
Liễm Âm nhắm nghiền mắt, cau mày vì đau.
Sở Thanh Phong càng thêm cẩn thận, động tác thật nhẹ, nhẹ nhàng lau sạch vết máu, lấy dược cao,
nhẹ nhàng vẽ loạn ở vách trong. Ngón tay bị mật động trụ, bất giác nhớ
tới cảm giác sảnh khoái vừa rồi, hạ thể có chút nóng , đỏ mặt lên, âm
thầm bình tĩnh lại, kìm nén dục vọng.
Lau rửa xong, Sở Thanh
Phong đã mệt cực kì, nhìn thấy Liễm Âm mê man, sắc mặt tái nhợt, nhất
thời lại yêu thương, đồng thời cũng thấy hối hận. Nghĩ đến hắn hầu hạ
dưới thân chỉ là vì trách nhiệm, thấy thật không cam tâm, trong lòng
khổ sở không thôi. Chậm rãi nằm bên cạnh hắn, ôm lấy thân người to lớn
của hắn, mặt áp vào lòng ngực, cảm thụ cảm giác ấm áp, một trận mệt mỏi
kéo tới, ôm lấy Liễm Âm nặng nề ngủ.|||
Sáng sớm hôm sau, Liễm Âm khoan thai thức dậy, kinh dị phát hiện, trong
lòng ngực có một người, nhất thời nhớ tới sự tình đêm qua, mặt lập tức
hồng cực kỳ, thật cẩn thận gỡ hai cánh tay đang ôm mình, nhẹ nhàng ngồi
dậy, đột nhiên một trận đau từ hậu đình truyền đến, nhíu mày, vén áo ngủ bằng gấm, đã thấy hạ thân mặc tiết khố sạch sẽ, giữa hai chân cũng
không có cảm giác nhớp nháp, có lẽ là Sờ Thanh Phong đã làm.
Nhất thời mặt càng đỏ hơn, thầm nghĩ: với tính cách kiêu kỳ của hắn lẽ nào
lại làm vậy, có phải hay không hắn có điểm thích ta? Đau lòng vì ta?
Nghĩ đến khả năng này, trong lòng từng trận ngọt ngào. Đột nhiên trong
đầu lại có thanh âm vang lên: Liễm Âm, ngươi mơ mộng cái gì? Hắn rõ ràng đối với ngươi chán ghét cực kỳ, như thế nào có thể thích ngươi? Hắn làm như vậy, chính là cảm kích ngươi, thương hại ngươi! Nhất thời sắc mặt
xám tro, tim đập loạn.
Sau một lúc lâu, thầm nghĩ: phải nhân lúc hắn chưa tỉnh nhanh đi thôi! Nếu là hắn tỉnh, thấy ta, nói không chừng lại nổi giận!
Đột nhiên rất sợ nhìn thấy ánh mắt chán ghét của Sở Thanh Phong, cố nén đau đớn ở hậu đình, mặc quần áo, từng bước thong thả đi ra khỏi phòng. Vừa
ra ngoài, khẽ kêu: “Vân, mau lăn ra đây!”
Chỉ thấy Vân vẻ mặt bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài: “Vương gia ngốc của ta, không thành công lại để cho người ta đem ăn nga!”
Liễm Âm đỏ mặt lên, mắng: “Đồ lắm miệng, còn bậy bạ, cẩn thận bổn vương đem Mai Hương gả cho người khác!”
“Ôi! Vương gia của ta, chủ tử của ta, tiểu nhân sai rồi được chưa nào!” Vân cuống quít cúi đầu nhận tội.
“Vân, ngay lập tức phái hai người đưa Linh nhi tống vê Giang Nam, tiện thể
báo tin cho nhạc phụ đại nhân, nói là Linh nhi tiểu thư đã lớn, nhanh
chóng mà gả nàng đi, về sau vĩnh viễn không cho nhập kinh!” Liễm Âm lãnh nghiêm mặt nói.
“Vâng, Vương gia!” Vân vâng lời nói: “Vương gia, ngài dùng đồ ăn sáng hay là. . . . . .”
“Hồi vương phủ!” Liễm Âm vội vàng nói. Sợ Sở Thanh Phong tỉnh lại, thấy xấu hổ.
“Vương gia, kia, Sở công tử. . . . . .” Vân hỏi.
“Chờ hắn tỉnh, hắn muốn lưu lại liền lưu lại, không muốn lưu lại, sai người
đưa hắn về cũng được!” Liễm Âm cau mày, không kiên nhẫn nói, một lòng
thầm nghĩ nhanh rời đi nơi đau lòng này.
Ánh nắng mặt trời chiếu
qua song cửa, Sở Thanh Phong thỏa mãn nhíu mày, duỗi người, chân tay
giang rộng, chỉ cảm thấy cả người thư sư