
hể cao ngạo không chút cao ngạo không
chút run rẩy, vào thời khắc nàng vung đao đến, khóe môi tái nhợt của y
khẽ nở một nụ cười cay đắng.
Máu tươi bắn ra!
Đao cắm phập vào máu thịt, tạo nên âm thanh rợn người, một dòng máu tươi trào ra, vấy đẫm cả vách.
Máu, chậm rãi chảy xuống dọc theo vách tường.
Thanh âm tí tách nhẹ vang, dưới mặt đất nở rộ từng đóa hoa máu nho nhỏ.
“Đừng giết hắn.”
Tuyết giữ chặt lấy lưỡi đao màu xanh sẫm, máu tươi ào ạt tuôn ra khiến cho
cánh tay phải trắng ngần xinh đẹp của y trở nên thê thảm đến mức đáng
sợ.
Như Ca hoảng hốt la lên: “Ngươi làm gì vậy!!!?”
Tuyết cười thật dịu dàng. “Nha đầu, khoan hãy giết y. Nghe ta nói một lần đi có được không?”
Trong lòng đất u ám đen tối, Ám Hà vẫn
lẳng lặng chảy xuôi, bó đuốc trên vách tường vẫn yên lặng rực cháy. Ở
nơi này, tất cả đều chìm trong tĩnh mịch. Không có sinh mệnh, không có
tương lai, cũng không có hy vọng.
Trong căn nhà đá tối đen như mực có một chiếc xe lăn bằng gỗ.
Bàn tay với những ngón tay thon dài mà tái nhợt, móng tay nứt vỡ chẳng hề
còn nguyên vẹn, tay y chằng chịt những vết thương khiến kẻ khác kinh
ngạc. Bộ xiêm y màu xanh loang lổ vết máu. Y nhìn qua song cửa sổ nhỏ
duy nhất trong phòng, trên cửa có song sắt, ngoài cửa cũng chỉ một màu
đen kịt mênh mông.
Y ho khan.
Ngực đau nhức khiến y cong người ho khan, máu tươi vấy lên tấm áo xanh.
Nhưng, cho dù như vậy, trên người y vẫn toát lên vẻ cao quý nội uẩn,
vầng trán đầy vẻ điềm tĩnh như một viên ngọc tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Một cái bóng màu đỏ chợt ngưng tụ trong căn nhà đá!
Ám Dạ La cười lớn: “Sao hả, lo lắng lắm sao?”
Ngọc Tự Hàn chẳng hề phát hiện ra y.
Ám Dạ La chuyển tới trước người y, lắc đầu thở dài: “Đáng tiếc, đáng tiếc, ta quên ngươi là một kẻ điếc, làm sao nghe thấy tiếng ta chứ?”
Ngọc Tự Hàn vẫn chẳng nhìn y.
Y tiếp tục ho, cứ như Ám Dạ La chỉ là một khối không khí trong suốt.
Ám Dạ La nở nụ cười, chén rượu hoàng kim loang loáng xoay tròn giữa các
ngón tay y, y nở nụ cười yêu kiều hơn cả bộ xiêm y đỏ chói của mình:
“Không hổ danh Tĩnh Uyên Vương, chỉ riêng năng lực bình tĩnh này hai tên Cảnh Hiến Vương và Kính Dương Vương ngu xuẩn kia làm sao so sánh được?”
Ngọc Tự Hàn biết y tới làm gì.
Ám Dạ La là kẻ có dã tâm rất lớn, hy vọng thong qua y để khống chế triều đình, cũng hứa hẹn sẽ giúp y lên ngôi hoàng đế.
“Ngươi tìm nhầm người rồi.”
Ngọc Tự Hàn lẳng lặng nói. Nếu Ám Dạ La tìm Kính Dương Vương hay Cảnh Hiến Vương có lẽ sẽ rất hợp.
Ám Dạ La thở dài: “Nhưng ta lại nhìn trúng ngươi.” Thoải mái nắm trong tay tất cả mà không gặp chút khó khăn gì, như vậy đối với y lại chẳng chút
hấp dẫn.
“Ngươi điên rồi.”
Ám Dạ La ngửa mặt lên trời cười lớn: “Không sai! Ta đúng là một tên điên!
Ta luôn muốn cả thế giới hỗn loạn, ta luôn muốn làm cho người khác đau
khổ, bọn họ càng đau khổ ta càng sung sướng!”
Y cười như điên như dại, đôi mắt cũng trở thành một màu đỏ máu điên cuồng.
Đột nhiên, y ghé sát tới gần Ngọc Tự Hàn, nở nụ cười âm độc: “Chẳng lẽ, trong lòng ngươi không có hận thù sao?”
Ngọc Tự Hàn trầm ngâm.
“Ngươi cũng đã biết vì sao tai ngươi điếc? Vì sao chân ngươi tàn phế?” Hạt chu sa giữa trán Ám Dạ La thoáng chớp. “Bởi vì mẫu thân ngươi, Ngọc Phi là
phi tử được sủng ái nhất, thậm chí trước khi ngươi sinh ra hoàng hậu đã
hạ độc, sau đó ngươi vừa sinh ra đã là kẻ điếc, mẫu thân ngươi vì sinh
ngươi mà chết. Ngươi dù điếc nhưng vẫn được phụ thân yêu thương, ngay
sau đó thủ hạ của Kính Dương Vương cắt đứt tất cả gân mạch ở hai chân
ngươi khiến ngươi lại thành một tên què quặt không thể đi lại.”
Ngọc Tự Hàn nhắm mắt lại, sắt mặt tái nhợt.
Ám Dạ La tiếp tục nói: “Tất cả mọi chuyện, phụ vương của ngươi đều rõ,
nhưng hắn lại vì hoàng quyền, vì không dám đắc tội với bên họ ngoại nên
vớ như câm diếc, chỉ đưa ngươi tới Liệt Hỏa Sơn Trang rồi chẳng nghe
chẳng hỏi gì nữa.”
Y cười thật u tối, đôi môi đỏ tươi cách khóe môi Ngọc Tự Hàn chỉ có hai tấc:
“Sau tất cả những chuyện đó, ngươi không hận sao?”
Ngọc Tự Hàn quay đầu đi, muốn cách xa y một chút nhưng Ám Dạ La lại nắm chặt sau gáy y, khiến y chẳng thể cử động một chút nào.
Giữ khoảng cách mập mờ đó, Ám Dạ La tiếp tục nói: “Tĩnh Uyên Vương ưu tú
xuất sắc ơi, thế gian vốn chẳng biết sẽ có bao người vì ngươi mà khuynh
đảo, đáng tiếc, tới giờ ngươi vẫn chỉ là một phế nhân. A, ngươi thực sự
chưa từng thù hận sao?”
Giọng của y như một cái móc độc được bôi mật đường:
“Vì hai chân tàn phế, ngươi không thể rời chiếc xe lăn này, không thể kịp
thời tới bên người ngươi yêu mến. Vì hai tai điếc, người ngươi yêu
thương ở trong rừng gọi mà ngươi cũng chẳng hay. Vì thân thể suy yếu
không thể luyện thành võ công đỉnh cấp nên phải trơ mắt nhìn người mình
yêu thương bị ám sát mà vô lực ứng cứu.”
Lời nói của Ám Dạ La tựa như một con dao độc, hung hăng cắm vào trái tim
đầy thất vọng và đau khổ của Ngọc Tự Hàn, khiến nỗi đau càng khắc sâu
hơn, khiến y mất hẳn vẻ lãnh đạm tự nhiên thường ngày.
Y ho khan kịch liệt.
Một vệt máu tươi phun ra từ miệng y, thấm ướt vạt áo.
Ám Dạ La