Liệt Hỏa Như Ca

Liệt Hỏa Như Ca

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323750

Bình chọn: 8.00/10/375 lượt.

mịt khắp nơi…

Nàng chậm rãi quay đầu nhìn về phía Lôi Kinh Hồng, giọng nói mang theo vẻ oai vệ: “Yên tâm, ta…”

Nàng vừa quay đầu đi.

Khối đá lớn đã ở ngay sau làn áo trắng phất phơ của nàng.

Nàng chỉ thốt được ba chữ, chữ thứ tư còn chưa kịp ra khỏi miệng…

Khối đá vỡ toang!!

Khối đá tách ra thành ba luồng kiếm sáng quắc!!

Nhanh như tia chớp!!

Tàn nhẫn như rắn độc!!

Im lìm như sương mai!!

Đó không phải ba luồng kiếm quang mà là ba tay kiếm khách!

Ba tay kiếm khách từ ba hướng khác nhau đâm về phía sau eo, sau gáy và sau ngực của người con gái áo trắng!

Kiếm quang đã đâm về phía nàng!

Không một tiếng động.

Mọi người đều nhìn rõ, nhưng không ai kịp thét lên.

Chỉ có người con gái áo trắng là không thấy.

Tuy nhiên…

Nàng cảm nhận được một làn hơi…

Làn hơi có sự chết chóc!

Ánh mặt trời chói lóa như thiêu như đốt!

Nhưng gió lạnh lại như muốn đóng băng hết mọi sinh mệnh trên thế gian này!

Một thanh đao màu xanh sẫm!

Rạch trời mà lao đến!

Hệt như một vì sao sáng lấp lánh giữa màn đêm tối tăm nhất!

Một vì sao rực rỡ nhưng cô độc!

Nỗi cô độc ngập tràn ấy khiến cho cả sơn cốc bỗng hóa thành một màu lam u ám…

Máu tươi mang theo mùi tanh nồng nặc tỏa ra.

Trong vùng núi tịch mịch.

Gió, cũng mang theo mùi máu.

Ba tay kiếm gục xuống.

Người bị chặt làm sáu mảnh.

Đầu một nơi, thân một nẻo.

Máu tươi chảy ồng ộc như một khe suối nhỏ, thấm đẫm cả đá vụn trên đường.

Có kẻ bắt đầu nôn mửa.

Không khí dậy lên một mùi khiến người ta nghẹt thở.

Từng giọt máu xuôi theo lưỡi đao màu xanh sẫm chảy xuống mặt đất.

Tay, siết đao thật chặt.

Chiếc áo lam sậm vấy đầy máu.

Khóe môi nhếch lên thật tàn khốc.

Mái tóc xoăn màu xanh đậm phất phơ theo làn gió.

Ánh mắt y đượm vẻ u sầu. “Đi theo ta!”

Y nói với người con gái áo trắng ấy.

Yên lặng.

Những chấm màu xanh biếc trên vách đa kia hồn nhiên chẳng biết mọi chuyện trên thế gian…

Nhẹ nhàng, lay động…

Chỉ có bản thân Chiến Phong mới biết, khoảnh khoắc vừa qua con tim y đã chết đi cả trăm ngàn lần.

Nếu y đến chậm một bước.

Nếu luồn kiếm kia đâm xuyên qua thân thể nàng.

Nếu nàng ngã xuống.

Nếu máu của nàng thấm đẫm con đường núi.

Nếu mắt nàng không bao giờ mở ra được nữa.

Nếu nàng chết đi.

Chiến Phong nắm chặt lấy tay nàng.

Y chăm chú nhìn nàng.

“Đi theo ta, ta sẽ buông tha cho Lôi Kinh Hồng.”

Lúc này, y chỉ muốn dẫn nàng đi.

Y – muốn – nàng - ở - bên – cạnh - mình!

Cho dù nàng hận y, cho dù phải tàn nhẫn bẻ gãy đôi tay nàng, cho dù đôi mắt nàng sẽ không còn ánh lên vẻ vui sướng nữa, cho dù nỗi thống khỗ sẽ

không ngừng giày vò trái tim y, y cũng nhất định dẫn nàng đi cho bằng

được!

Y quyết không để nàng bỏ đi lần nữa!

Hóa ra, việc không thể gặp nàng nữa mới chính la đềiu y chẳng cách nào chịu đựng được!

Y không biết vì sao mình lại để nàng đi.

Có điều, cả đời này, y sẽ không để nàng rời khỏi mình nữa!

Lúc này.

Bỗng nhiên khói bụi mù mịt, tiếng vó ngựa rung trời.

Một đội nhân mã, từ phía bên kia sơn đạo ùn ùn tràn tới.

Một lá cờ đỏ viền xanh đón gió phất phới tung bay.

Trên cờ đề lớn ba chữ “Phích LịchMôn”

Thì ra là do Lôi Hận Thiên không yên lòng bèn lệnh cho mọi người, ra roi giục ngựa chạy đến nơi đây.

“Thiếu gia!”

“Thiếu gia!”

Nhóm người Phích Lịch môn bôn ba suốt đoạn đường cuối cùng cũng gặp được Lôi Kinh Hồng, mừng đến nỗi ai ai cũng lên tiếng réo gọi.

Cục diện lập tức có thay đổi lớn.

Giữa con đường núi, Chiến Phong nắm chặt lấy tay phải của người con gái áo trắng.

Sắc xanh đen ngập tràn nơi đáy mắt của y.

Lôi Kinh Hồng cười gằn bảo: “Chiến Phong, ngươi nên hỏi xem liệu thiếu gia ta có để cho ngươi đi hay không?”

Trong mắt Chiến Phong lại chỉ có mình nàng.

Mảnh lụa trắng khẽ phất lên.

Khuôn mặt nàng ẩn sau mảnh lụa ấy, mọi biểu cảm đều không trông thấy được.

Chiến Phong chợt cảm thấy có chút kỳ lạ.

Y đột nhiên rất muốn trông thấy nàng.

Y vươn tay ra.

Lôi Kinh Hồng vừa muốn cử động thân thể bỗng dưng khựng lai, khóe miệng nở một nụ cười kỳ lạ.

Bốn phía thật yên tĩnh.

Mảnh lụa che mặt được nhẹ nhàng tháo ra…

Chiếc cằm xinh xắn.

Ngũ quan tràng đầy khí khái.

Cô gái cất cao giọng nói: “Đa ta Chiến công tử vừa rồi tương cứu, Hoàng Tông sau này sẽ báo đáp”.

“Hay cho chiêu dương đông kích tây”.

Ám Dạ La cười như một mảng ráng hồng cuối chân trời, hạt chu sa mỏng manh

đa tình chìm sâu giữa trán, chén rượu hoàng kim xoay tròn trên những đầu ngón tay trắng bệch.

Bốn phía đều là tường đá.

Không có một tia sáng mặt trời.

Bầu không khí hắc ám khiến nơi này có vẻ gì đó thật cổ quái.

Chỉ ở phía xa là có một đống lửa đang cháy bừng bừng như lửa địa ngục, ánh

lửa ngời ngời sáng rực, khiến người ta khó mà mở nổi mắt.

Một dòng sông âm thầm chảy ra, uốn lượn quanh đống lửa.

Chẳng lẽ…

Đây chính là Ám Hà cung thần bí quỷ dị trong truyền thuyết?

Duệ Lãng đứng bên cạnh Ám Dạ La, sắc mặt u ám, lạnh lùng.

Người con gái áo trắng kia không ngờ lại là Hoàng Tông!

Với thân phận bộ đầu được ban kim bài của Hoàng Tông, bất kể là đi đến đâu

cũng sẽ có quan phủ tiếp ứng, nếu muốn động đến Lôi Kinh Hồng sẽ bị ngăn cản.

Còn Liệt


XtGem Forum catalog