
àng nhìn y đầy lưu luyến,giống như một đứa bé đã mất hết
mọi thứ,ánh lệ mong manh nhẹ nhàng kết tụ.
Y vuốt tóc nàng.
“Bệnh phong hàn đã đỡ chút nào chưa?Muội còn ho nhiều không?”
Nàng ngây ra nhìn y. “Sư huynh,sao huynh lại ở đây?”Y đáng lý phải đang
chinh chiến với đội quân Oa quốc ở phương nam,sao y có thể đột nhiên
xuất hiện ở cạnh nàng thế này.
Ngọc Tự Hàn đăm đắm nhìn nàng : “Huynh lo cho muội”
Nghe xong câu nói này.
Nước mắt nàng chảy xuống.
Từ khi nghe tin dữ về cha,bao nhiêu tình cảm trong lòng nàng đều như bị
một tảng đá lớn đè nặng,khiến cho nàng cảm thấy ngột ngạt,hít thở không
nổi nữa.Nhưng rồi ở bên cạnh y,nàng không cần phải giả bộ kiên cường
nữa.Nước mắt chảy qua hai gò má nàng,thấm lên gương mặt,lòng thấy đau
buốt.
Nàng vừa khóc vừa nắm chặt tay y. “Huynh biết không,bọn họ đều nói cha đã
chết”.Nàng lắc đầu quầy quậy. “Muội không tin đâu,sao cha lại đột ngột
mất đi như thế được?Trước khi muội rời trang,cha vẫn còn khỏe mạnh,vẫn
cười nói với muội,thương yêu muội như vậy,sao mới chớp mắt chai lại mất
đi được chứ?”
Nước mắt của nàng càng túa ra nhiều hơn. “Muội tuyệt đối không tin đâu!”
Ngọc Tự Hàn ôm chặt lấy nàng
Nàng hoảng loạn nhìn chằm chằm y. “Cha không chết mà!Huynh thấy đó,chỉ là
một hủ tro cốt,sao có thể bảo rằng cha đã chết được?.Bọn họ đều đang gạt muội phải không?”
Nàng khóc tới mức bật ho sặc sụa
Y ôm chặt lấy nàng,nhẹ nhàng vỗ lên lưng của nàng dịu cơn ho.
Nàng khóc tới mức toàn thân run rẩy. “Nhưng sao,muội đã tìm kiếm rất nhiều
nơi,từ phòng ngủ,thư phòng của cha,đến rừng trúc,con đường nhỏ,trảng
rừng phong…Nơi nào muội cũng tìm cả rồi,vậy mà…không thấy bong dáng của
cha…Muội không cảm giác được sự tồn tại của người…”
Hốc mắt nàng sưng đỏ,nước mắt nàng dâng trào: “Muội không cảm giác được
người nữa!!Huynh biết không?Muội chợt nhận ra mình sẽ không bao giờ còn
được gặp lại cha nữa!”
Trong rừng cây
Như Ca òa khóc nức nở.
Bầy đom đóm bay đi bay lại tạo thành vô số điểm sáng,soi rọi cho nàng và y bên trong khu rừng
Nàng thổn thức trong lòng y!
Nước mắt nước mũi của nàng đẫm ướt vạt áo y,nàng tựa như một đứa trẻ đang sợ hãi,vùi vào lòng y mà lớn tiếng khóc than…
Nước mắt thấm lên đóa hoa băng bên trong ngực áo của nàng…
Tiếng khóc đau khổ tuyệt vọng của nàng xuyên thấu vào đáo hoa băng trong suốt ấy…
Đóa hoa băng dường như cũng cảm thấy đau đớn…
Ánh sáng bi thương lập lòe từ bên trong lan tỏa…
…
Đỉnh núi Côn Lôn
Băng tuyết muôn đời ngời sáng chói mắt
Ánh trăng chiếu vào động băng kia
Hàn khí lạnh thấu xương,băng tuyết ngàn vạn năm.
Trên đời không có ai chịu được cơn lạnh thấu xương như vậy
Chỉ có một thứ tình cảm
Thứ tình cảm thanh khiết không vương nhiễm bụi trần
Mới có thể khiến cho khối tinh thể tuyệt mĩ như ngọc lưu ly hồi sinh một cách diệu kì.
Trong màn đêm,từng mũi băng sáng phảng phất như đến từ một nơi xa xôi
Mũi băng ấy kết tụ từ nước mắt…
Xuyên qua linh hồn tinh khiết giữa lớp băng dày đặc…
Nước mắt trong mũi băng lạnh…
Làm cho linh hồn đau đớn chấn động…
Là nước mắt của nàng ư?
Đúng rồi.
Sao nàng lại bi thương như vậy…
Nàng bị bệnh hay sao?
Đúng rồi.
Tinh thể dưới lớp băng vùng vẫy,dung nhan mỹ lệ làm cho vạn vật trên thế gian phải nín thở,mờ ảo hiện ra…
Ngươi có biết cái giá phải trả hay không?
Mũi băng tựa như đang thở…
Lớp băng dần dần rạn nứt…
Nhưng nàng đang rơi lệ…
Dưới ánh trăng trong rừng cây.
Ngọc Tự Hàn nâng gương mặt giàn giụa nước mắt của nàng lên. “Nếu sư phụ thật sự đã qua đời,muội sẽ như thế nào?”
Nàng ngẩng ngơ.
Nước mắt vẫn tí tách rơi xuống.
Y dùng khăn lụa lau sạch nước mắt cho nàng. “Sư phụ khi còn sống yêu
thương nhất là muội,nếu thấy muội khổ sở như vậy,chỉ sợ người sẽ đau
lòng hơn”.
“Người không thấy được nữa rồi”.Nàng ngoảnh mặt đi nơi khác.
Y thở dài. “Nhưng,vẫn còn ta kia mà”.Khăn lụa dịu dàng lau đi nước mắt
trên gương mặt của nàng. “Ca nhi,muội có biết khi nghe tin muội ngã
bệnh,ta lo lắng nhiều như thế nào không?”
Nàng cúi đầu.
“Sư phụ qua đời,ta cũng rất đau khổ”.Giọng của y trầm buồn.Từ khi y năm
tuổi,y đã tới Liệt Hỏa sơn trang rồi.Sư phụ đối với y chẳng khác nào
người cha thứ hai.
“Thế nhưng,muội phải biết tự chăm sóc mình thật tốt”.Y dịu dàng lau khô giọt nước mắt cuối cùng trên gương mặt của nàng. “Vừa rồi,òa khóc như
vậy,hẳn là mọi đau khổ trong lòng muội đã được giải tỏa cả rồi.Thế
nên,sau này muội không được ngã bệnh nữa,có được không?”
Y chăm chú nhìn nàng,ánh mắt lo âu đến như thế.
Nàng đã ngừng khóc,một cơn gió lạnh thổi tới,nàng lại bật ho.
Ngọc Tự Hàn cởi chiếc áo khoác trên người xuống choàng lên người nàng bảo:
“Nếu muội không khỏi bệnh,huynh sẽ đau khỗ lắm,biết không?”
Nàng ngẩng mặt lên.
Y siết chặt nàng trong tấm áo khoác. “Ca nhi…”
Ánh đom đóm lập lòe,uyển chuyển.
Ánh đom đóm lù mù nhưng cũng thật sáng trong.
Y cúi người ôm lấy nàng mà dịu dàng sưởi ấm.
Một lúc sau,Như Ca khẽ cử động trong lòng y rồi nhìn về phía y,cố gắng mĩm
cười nói: “Muội biết rồi,sư huynh,Ca nhi sẽ kiên cường mà,muội chỉ khóc
trước mặt huynh thôi”.
Y vỗ về nàn