
g khí,thanh âm nhỏ đến mức không thể nghe rõ.
Cơn gió trong rừng trúc thổi tốc gấu váy của nàng
Cuối cùng nàng vẫn không quay đầu lại.
“Đa tạ”
Nàng rời khỏi rừng trúc.
Hình bóng Chiến Phong trong cơn gió lạnh lúc chiều tà,lam sẫm,cô độc...
Hôm sau,Liệt Hỏa sơn trang thông báo với toàn thiên hạ…
Giang Nam Phích Lịch môn sử dụng hỏa khí do bí mật chế tạo ám sát trang chủ
Liệt Minh Kính,từ nay trở đi,tất cả các môn phái tiếp tục kết giao với
chúng sẽ là địch nhân của bổn trang.Hơn nữa,Phích Lịch môn trường kì
nghiên cứu chế tạo các loại hỏa khí với lực sát thương ghê gớm,nguy hại
cả một phương,dã tâm này là hiểm họa ngầm cho sự thanh bình của võ
lâm.Thế nên,Liệt Hỏa sơn trang kêu gọi các môn phái trên giang hồ cùng
nhau quét sạch Phích Lịch môn,phục hồi sự yên ổn cho giang hồ.
Thông báo vừa mới được ban bố,Thiên Hạ Vô Đao Thành là người hưởng ứng đầu tiên.
Thiên Hạ Vô Đao thành chọn ra ba trăm đệ tử xuất sắc,phái đến và chịu sự chỉ huy của Liệt Hỏa sơn trang.
Giang Nam Thập Bát ổ,Thủy Huyền Bang,Các Phái không động,Thanh thành…đều tích cực hưởng ứng,họ răm rắp nghe theo sự chỉ huy của Liệt Hỏa sơn trang.
Trong phút chốc.
Giang hồ phát sinh đại biến.
Đêm đến.
Ngoài song cửa,trăng sáng vằng vặc.
Bên trong,ánh đèn leo lét.
Ngọn lửa dìu dịu khẽ lay lắt,in hình mảnh khảnh lên bức tường trắng nhạt.
Như Ca không hề ngủ.
Nàng khoác một chiếc áo choàng dày,bật ho nhè nhẹ.Khuôn mặt nàng càng ngày
càng hốc hác,bờ vai yếu ớt như thể chỉ cần chạm nhẹ một ngón tay vào
thôi cũng sẽ vỡ tan.
Huân Y them chút than vào trong lu hương,khẽ giọng hỏi: “Người còn chưa đi ngủ sao?”
Như Ca mĩm cười,mắt vẫn dán chặt vào sách: “Còn sớm mà”
“Người uống thuốc chưa?” Huân Y đưa mắt nhìn lên chén thuốc làm bằng gốm tử sa trên hương án.
“Ôi..ta quên mất…” Như Ca ngại ngùng mĩm cười.
Huân Y sờ chén thuốc nòi: “Nguội mất rồi,để ta hâm nóng rồi mang trở lại cho người”
“Không cần đâu”.Như Ca châm ra một chén. “Lạnh một chút cũng không sao mà”.Dù
sao nàng uống thuốc đã lâu cũng chẳng khá hơn chút nào.
Huân Y không để nàng uống,động tác rất dịu dàng nhưng cũng thật kiên quyết. “Thuốc lạnh có hại cho sức khỏe đấy tiểu thư”
Như Ca lắc đầu.
Trong lúc mơ hồ,nàng dường như nhớ ra đã nghe qua một câu nói cũng gần như thế ở nơi nào đó…
…
…Trà lạnh không tốt cho sức khỏe đâu…
…Lòng bàn tay của Chiến Phong nắm lấy mu bàn tay nàng…
Huân Y cầm chén thuốc lên,sắc mặt bỗng hiện lên vẻ kì lạ. “Ta nghe bọn a hoàn rỉ tai nhau …”
Như Ca thấy cô cứ ngập ngùng,vừa ho nhẹ vừa bật cười hỏi: “Thế nào…?”
Huân Y chăm chú nhìn nàng: “Nghe nói,thuốc mấy ngày nay đều do chính tay Phong thiếu gia sắc”
Như Ca ngơ ngác rồi bật cười. “Nói bừa,Phong sư huynh bận rộn như vậy”.
Huân Y khẽ cau mày. “Thật ra,Phong thiếu gia,người…”
Cửa phòng kẹt một tiếng rồi bật mở.
Hoàng Tông phấn khởi ùa vào,hai gò má bị gió lạnh làm cho đỏ ửng,ánh mắt lấp lánh vẻ hưng phấn.
Như Ca và Huân Y đều nhìn về phía cô…
Như Ca hỏi: “Chuyện gì vậy?Hình như rất vui thì phải?”
Hoàng Tông mừng đến nỗi suýt bật nói ra,nhưng cuối cùng cũng nén lại,nhìn
sang Huân Y cười bảo: “Huân Y tỷ tỷ đang dọn thuốc đấy ư?”
Huân Y dịu dàng đáp: “Phải!Ta ra ngoài trước đây”
Cô bước ra ngoài rồi nhẹ nhàng khép cửa lại.
Như Ca đặt cuốn sách trên tay xuống,cười nói: “Thần thần bí bí,còn không mau nói đi”
Hoàng Tông ghé vào tai nàng thì thầm mấy câu..
Như Ca kinh ngạc
Nàng lập tức đứng dậy,nhìn chăm chú vào Hoàng Tông,ngạc nhiên đến nỗi không thốt lên lời.
Ánh trăng tĩnh mịch
Vài làn sương đêm mờ ảo bốc lên.
Sương đêm như khói quấn quyện dưới ánh trăng ngà.
Mấy ánh sao khuya.
Dịu dàng lấp lánh trên nền trời đêm
Tà áo xanh chấp chới theo gió
Trên chiếc xe lăn bằng gỗ,đôi tay thon dài thoáng vẻ nhợt nhạt.Đôi tay tuy
trắng nhợt nhưng dưới ánh trăng xuyên qua khu rừng soi chiếu lại dường
như lấp lánh như ngọc
Đom đóm bay chấp chới phía trước đầu gối y.
Ánh sáng tràn ngập như ngững đốm sao dìu dịu khác.
Y nhắm mắt lại
Sống mũi cao thẳng vươn chút phong sương của dặm trưởng xa tít.
Y có chút mệt mỏi.
Thế nhưng,y rốt cục cũng đã đến đây rồi
Tiếng bước chân như tiếng trống ngực vừa vui mừng vừa lo sợ…
Chạy về phía nam tử áo xanh
Y không nghe thấy
Mắt y vẫn nhắm như cũ,chân mày khẽ nhíu như đang suy tư về một người mà cõi lòng y vương vật nhất.
Nàng đã phải một mình chịu đựng nhiều đớn đau đến vậy.
Y lại không thể ở bên cạnh nàng
Đom đóm vùn vụt bay lên!
Một bong người trắng như tuyết tựa ngọn gió ùa vào lòng y,nắm chặt lấy vạt
áo,khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên,ánh mắt sáng ngời đến đáng sợ,hệt như
tất cả sinh mệnh mà nàng có đều cháy bừng bừng lên bên trong đấy!
“Huynh…”Nàng chăm chú nhìn y,chỉ cảm thấy lồng ngực nóng ran,tựa như người bôn ba
mệt mỏi đã lâu cuối cùng cũng tìm được đường về nhà,nhất thời không thốt được thành lời.
Y mở mắt ra,nơi đáy mắt đầy vẻ tiếc thương,đau đớn: “Ta đến muộn rồi”
Không ngờ nàng lại ốm đi nhiều như vậy,hai mà đỏ rần sắc bệnh,môi cũng đã khô đi.Nàng mặc một bộ áo trắng tinh,bên tóc cài một đóa hoa trắng nho
nhỏ.Đôi mắt n