Snack's 1967
Liên Hoa Yêu Cốt

Liên Hoa Yêu Cốt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325372

Bình chọn: 10.00/10/537 lượt.

hoàng hoa khuê nữ[2'>, vậy mà… mà…”.

[2'> Hoàng hoa khuê nữ: Một cách gọi các thiếu nữ vẫn còn trinh trắng.

“Mà sao?” Cô Tuệ hỏi vẻ bất an.

“Nhị Nha bị… bị chúng nó hãm hiếp!” Bao thuốc trong tay Sơn Giang bất chợt rơi đánh “bụp” một cái xuống đất.

“Cái gì?” Cô Tuệ kinh hãi thốt lên, ngay lập tức lại bịt chặt miệng: “Rốt cuộc chuyện xảy ra thế nào?”.

“Đêm hôm đó, Kim Trụ bảo đưa Nhị Nha ra tỉnh

chơi. Tôi cứ nghĩ có thằng anh bên cạnh chắc không xảy ra chuyện gì,

liền đồng ý. Ai… ai ngờ, đến khuya vẫn chẳng thấy chúng nó về. Tôi đang

định đi tìm chúng thì thấy Nhị Nha một mình chạy về, vừa chạy vừa khóc.” Sơn Giang cúi người nhặt bao thuốc lên, chầm chậm lau bụi đất bám trên

đó: “Tôi gặng hỏi mãi con bé mới chịu kể trên đường về nó bị một đám đàn ông kéo vào rừng… hãm hại”.

“Thế… thế Kim Trụ đâu? Không phải nó đi cùng Nhị Nha sao?”, cô Tuệ vội vã hỏi.

“Thằng cầm thú!” Sơn Giang cay đắng chửi: “Vì nó nên Nhị Nha mới… mới…”.

“Sao?” Cô Tuệ tỏ vẻ không hiểu.

“Thằng cầm thú đó đánh bạc thua hết tiền, liền

đem em gái ra đặt cược!” Sơn Giang nhìn cô Tuệ, mắt đỏ hoe: “Tuệ Tâm, cô bảo kiếp trước tôi đã tạo nghiệt gì mà kiếp này có thằng con khốn nạn

đến thế!”.

“Anh, sao anh biết Kim Trụ đã hại Nhị Nha?” Cô Tuệ nghi hoặc nhìn Sơn Giang.

“Nhị Nha nói với tôi. Nó bảo lúc bị đám người kia hãm hiếp, thằng khốn Kim Trụ cũng ở ngay đấy, còn nói gì đó về việc ‘nợ đã trả xong’!”.

“Đúng là thằng khốn, không bằng loài cầm thú! Nhị Nha là em gái ruột mà nó nỡ làm chuyện xấu xa thế!”, cô Tuệ mắng lớn:

“Thế anh đã tố cáo chưa?”.

“Báo cái gì! Nhị Nha không hề biết mấy gã đó là ai!” Sơn Giang buồn bã, siết chặt bao thuốc.

“Thế còn Kim Trụ? Gọi nó về! Em sẽ đưa nó đến đồn cảnh sát!” Cô Tuệ đứng phắt dậy.

“Em gái, ngồi xuống! Thằng khốn làm chuyện trời đánh thánh vật, đời nào còn có gan quay về!” Sơn Giang kéo cô Tuệ ngồi lại ghế.

“Sao? Kim Trụ không về nữa?”, cô Tuệ ngạc nhiên.

“Đúng vậy, suốt từ đêm đó đến tận hôm nay, thằng

khốn nạn không hề quay về. Dù sao nó có về hay không tôi cũng chẳng quan tâm, coi như tôi chưa từng có đứa con trai nào!” Sơn Giang hừ mạnh một

tiếng, “Nhưng tôi chỉ không yên tâm về Nhị Nha!”.

“Nhị Nha làm sao?”, cô Tuệ hỏi.

“Từ sau đêm ấy, con bé giam mình trong phòng,

không ăn không uống. Tôi sợ nó nghĩ quẩn nên hằng ngày đều đứng ngoài

cửa khuyên giải. Ban đầu nó còn đáp lại một hai tiếng, về sau thì tuyệt

nhiên không thấy động tĩnh gì. Tôi sợ quá liền phá cửa xông vào, ai… ai

ngờ trong phòng trống rỗng. Suốt mấy ngày tôi tìm kiếm khắp nơi bên

ngoài, lùng sục cả trên núi, nhưng sống chẳng thấy người mà chết cũng

không thấy xác!” Sơn Giang dừng lời, gạt nước mắt đắng cay nhìn cô Tuệ:

“Em gái, cô ra bên ngoài đã lâu, tôi thật sự hết cách mới viết thư cho

cô, cô xem giúp tôi với!”.

“Anh trai, việc này vẫn phải báo cảnh sát để họ

tìm người giúp. Ngày mai em đi với anh ra tỉnh một chuyến, chúng ta sẽ

báo cáo vụ việc!” Cô Tuệ nhẹ nhàng vỗ lưng Sơn Giang.

“Được rồi! Tôi nghe cô, cô đi nhiều hiểu rộng,

tôi tin cô!” Sơn Giang cuối cùng cũng phần nào nhẹ lòng, bèn đưa tay vỗ

mạnh đầu, “Cô xem tôi lú lẫn quá, cô vừa về còn chưa ăn uống gì, để tôi

đi nấu cơm!”.

“Để em giúp anh!” Cô Tuệ đứng dậy cùng vào nhà bếp…



Thời gian đó, bên khung cửa sổ trong phòng, Cổ Liên nở nụ cười kỳ dị, quay người nhìn về phía Bạch Hạo Đan đang ngồi cạnh bàn.

“Ha ha… thầy Bạch, xem ra chúng ta thật sự không

phí công đến đây rồi!” Cổ Liên đưa tay cầm chai nước khoáng Hạo Đan vừa

đưa, nhấp một ngụm.

“Đúng vậy! Nói xem nào, rốt cuộc Liên Liên nhìn thấy gì?” Hạo Đan mỉm cười nhìn Cổ Liên.

“Đầu tiên, khi chúng ta vào làng, Liên Liên thấy

một lớp sương mỏng màu đỏ bao phủ cả ngôi làng. Sau đó lúc tiến đến sân, con phát hiện sau lưng chú Sơn Giang có một người đàn ông trẻ tuổi,

nhưng cô Tuệ hiển nhiên không nhìn thấy. Con đoán rằng đó là một bóng

ma.” Cổ Liên ngoắc tay mình vào cánh tay Hạo Đan: “Tổng hợp lại hai điểm ấy, Liên Liên có thể kết luận việc này nhất định liên quan đến một thứ

gì đó, giống như vụ cây đàn hương tím và bộ xương quỷ vậy. Thầy thấy con nói có phải không?”.

“Ha ha, khá lắm!” Hạo Đan vỗ tay: “Xem ra kể cả

không có ký ức kiếp trước, năng lực quan sát và xét đoán của Lam Liên

tiên nữ cũng vẫn không đổi”.

“Vậy thầy cho Liên Liên biết, thầy làm thế nào để thuyết phục bà nội?” Bàn tay nhỏ bé của Cổ Liên kéo nhẹ vạt áo Hạo Đan, vẻ mặt khẩn nài.

“Ha ha… Bí mật!” Hạo Đan bật cười véo chiếc mũi nhỏ đáng yêu của cô bé.

“Hứ! Thầy Bạch xấu lắm!” Cổ Liên giận dỗi quay đi.

“Được rồi, thầy Bạch sẽ nói, thầy dùng phép thôi miên.” Hạo Đan cười nhẹ.

“Ồ, con biết rồi. Pháp thuật của thầy Bạch cao

thật!” Cổ Liên phấn khích choàng cánh tay ôm lấy cổ Hạo Đan: “Lần sau

thầy Bạch biểu diễn cho Liên Liên xem nhé!”.

“Được rồi!” Hạo Đan bế Cổ Liên về giường ngủ: “Liên Liên ngủ một chút đi, lát nữa mới ăn cơm cơ”.

“Thầy Bạch, thật ra Liên Liên còn…” Vừa lúc đó, cô Tuệ bước vào làm gián đoạn lời Cổ Liên.

Nhìn cô Tuệ và Hạo Đan nói chuyện, Cổ Liên dần

quên khuấy những lời mình định nói: Th