
từ từ chuyển sang
nâu nhạt, rồi dần thành nâu sẫm, khiến lòng ta càng thêm đau như cắt.
Cho đến cuối cùng, vào cái ngày Nhẫm Nhiễm - Lan Hoa tiên nữ vẫn ở bên
giúp việc cho ta - bảo rằng Liên hoa yêu cốt đời thứ sáu sắp được sinh
ra, ta đã không còn muốn nhìn thấy nữa. Vậy là ta tuyên bố bế quan tu
luyện, mượn điều đó mà xoa dịu cõi lòng.
Nhưng rốt cuộc ta vẫn không thể nhịn được phải
bói một quẻ số mệnh cho cô ấy. Quẻ bói khiến ta không thể an lòng: Những ngày ta bế quan chính là lúc thảm kịch của cô ấy đến gần. Ta vội vã gọi Cốc Liên đến, định nói cho cô ấy biết đầu đuôi, song lúc gặp cô ấy, ta
lại chẳng thể khống chế cảm xúc mà tiến tới ve vuốt mái tóc dài kia.
Nhìn cô ấy lùi lại vẻ ngạc nhiên, ta lập tức nhận ra mình đã hành động
một cách quá ngớ ngẩn. Thở dài một tiếng, ta bèn lệnh cho cô ấy lui ra.
Những bất an vốn kìm chặt trong lòng càng được thể nổi lên như sóng.
Ngày hôm đó về phòng, ta cho niêm phong cánh cửa
sau lưng, dấu niêm phong hiệu lực trong hai nghìn năm. Ta dành thời gian chuyên tâm tu luyện, cố gắng không nghĩ đến bất kỳ điều gì liên quan
đến Cốc Liên, vì vậy trong hai nghìn năm đó ta sống cũng gọi là yên ổn.
Cho đến khi niêm phong được mở, những gì ta nhìn thấy là một Dao Hoa
cung vắng lặng chẳng một bóng người. Mai Hoa tiên nữ đã bị giết, mà hung thủ không ai khác chính là Hàn Cốc Liên. Thật nực cười, một người chưa
từng màng danh lợi như cô ấy, sao có thể là hung thủ giết người?
Tức giận đùng đùng, ta chạy tới tìm Ngọc Hoàng và nhận được sự thật mà mình mong đợi: Hóa ra đến cả Ngọc Hoàng và Phật Tổ cũng chẳng thể bói được kẻ giấu mặt đứng sau toàn bộ sự việc. Rốt cuộc
đó là ai?
Qua đầm sen trong cung, ta nhìn thấy bảy lần
chuyển kiếp bi thảm của Cốc Liên mà hối hận đến tứa máu trong lòng. Nếu
lúc đó ta không bế quan, nếu lúc đó ta không chạy trốn lòng mình… biết
đâu đã xoay chuyển được mọi việc? Rồi vào kiếp thứ tám, Cốc Liên đã tìm
cách lừa gạt, không uống bát canh Mạnh Bà và bắt đầu điên cuồng trả thù. Cô ấy dẫn dắt được Liên hoa yêu cốt đời thứ sáu, lấy thân phận người
phàm hấp thu hết một nửa nộ khí, đồng thời hãm hại chuyển thế của Mai
Hoa tiên nữ, cuối cùng khiến Hàn gia suy tàn.
Tuy nhiên, bản thân cô ấy vì hao tổn quá nhiều
pháp lực nên thân thể suy kiệt, không thể chống đỡ nổi với nộ khí trên
người. Kết quả là nộ khí của ba vạn đóa sen phun trào ra ngoài, cả một
thành phố bị mây đen bao phủ đẩy đến mấp mé bờ vực diệt vong.
Ta không ngờ sự thể lại đến nông nỗi này. Nếu
biết trước, lúc đầu khi giúp cô ấy tiêu diệt Dụ Dâm, ta đã truyền cho cô ấy một chút tiên khí. Đó chính là sơ suất của ta.
Cuối cùng khi cô ấy nhập ma, ta không thể ngồi
yên được nữa, đâm bổ đến Nam Thiên môn, nhưng bị Nhị Lang Thần Dương
Tiễn chặn ở đó.
“Ngọc Hoàng có lệnh, Hạo Đan cung chủ không được giáng trần!”, Nhị Lang nói.
“Hàn Cốc Liên là người của Dao Hoa cung ta, ta có quyền trừng trị! Mau tránh ra!”, ta trợn trừng đôi mắt đỏ ngầu điên dại.
“Chặn lại!” Một hiệu lệnh phát ra, cả nghìn thiên binh bổ nhào vào ta…
Bọn họ đâu phải là đối thủ của ta. Chưa đến nửa
tuần hương đã bị ta dẹp gọn, cả đến Dương Tiễn cũng thúc thủ chịu trói.
Tưởng như đã có thể qua cửa rồi, bỗng từ phía sau một cơn gió vút đến
tấn công ta một cách bất ngờ. Đáng chết! Ta sơ ý quá! Cổ ta đau nhói, cả thân thể đổ ập về phía trước, ngã vào lòng Dương Tiễn. Trước khi rơi
vào hôn mê, ta nhìn thấy một bóng hình màu đỏ kèm theo tiếng thở dài rất khẽ. Vì sao? Ta không hiểu, Na Tra, vì sao ngươi lại đánh lén ta? Chúng ta chẳng phải bạn bè thân thiết hay sao? Ta mang câu hỏi đó chìm vào
cõi tối tăm.
Trong màn đêm mịt mùng bất tận, dường như ý thức
của ta chẳng còn nằm ở thân thể mà đã phiêu diêu đến nơi thể xác không
thể đến. Ta nhìn thấy linh thú Đế Thính đưa tay tát thẳng vào mặt Cốc
Liên.
“Không!” Ta thét lên, nhưng thân thể lại không
sao cử động, chỉ biết trơ mắt nhìn Cốc Liên dần dần đi vào cõi chết. Một giọt nước mắt màu xanh lam từ khóe mắt cô ấy rơi xuống, ta thậm chí có
thể cảm nhận được nỗi bi thương và tuyệt vọng cuối cùng của cô ấy…
Không biết bao lâu sau, tỉnh dậy khỏi cơn mê,
điều đầu tiên ta thấy là đôi mắt đỏ hoe của Nhẫm Nhiễm. Aizzz… đàn bà,
rõ phiền phức! Làm thì không làm chỉ biết khóc, có mấy ai được kiên
cường như Hàn Cốc Liên?
“Cung chủ, ngài tỉnh rồi!” Nhẫm Nhiễm lau nước mắt, vội vã đỡ ta ngồi dậy.
“Cốc Liên sao rồi?”, ta khẩn thiết hỏi, hồi tưởng lại giấc mộng chẳng lành khi nãy.
“Lam Liên tiên nữ đã…” Nhẫm Nhiễm chưa nói hết câu, ta cũng hiểu: Kiếp thứ tám của Cốc Liên đã kết thúc.
Khép hờ đôi mắt, ta lảo đảo đứng lên, quỳ trước
điện cầu xin Ngọc Hoàng cho phép mình giáng trần. Ngọc Hoàng không đồng
ý, nên ta cứ quỳ mãi, ròng rã suốt một trăm ngày. Trong thời gian đó,
rất nhiều tiên gia cầu xin giúp ta, đến Vương Mẫu cũng nói hộ vài lời.
Cuối cùng Ngọc Hoàng cũng mềm lòng, đồng ý lời thỉnh cầu của ta…
Trước lúc xuống trần, ta có tới Phật giới gặp
Phật Tổ. Trò chuyện cùng Như Lai, ta được biết năm đó những mảnh vỡ từ
chiếc bình thuần ngọc pháp khí của