pacman, rainbows, and roller s
Liên Hoa Yêu Cốt

Liên Hoa Yêu Cốt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325251

Bình chọn: 8.00/10/525 lượt.

ới ta lại tốt như thế, ngươi xem điều này có lạ không?”.

“Quả có lạ thật, thế sau đó thì sao?” Tay Cổ Liên chẳng biết vô tình hay hữu ý nắm lấy viên bảo thạch màu lam đeo trên cổ.

“Sau đó, khi ta mười sáu tuổi và vẫn chưa có

chồng, ông nội từ Tây thành mua về cây gỗ đàn hương tím này, đem trồng

trong tầng hầm của Đàn Hương Lâu, và cũng từ đó vào sống tại đây luôn.

Nhưng dù vậy ông vẫn luôn viết thư nhắc nhở ta không được từ bỏ việc

luyện tập điêu khắc.” Bộ xương chìm đắm trong ký ức quá khứ, không hề

nhận thấy Cổ Liên đã chầm chậm lùi dần về phía cửa: “Bảy năm sau, khi

hai mươi ba tuổi thì tay nghề của ta đã đạt đến đỉnh cao. Lúc đó ông nội viết thư bảo ta đến Đàn Hương Lâu, nói rằng ông đã làm ra được những

sản phẩm điêu khắc đẹp nhất thế gian. Ta vui mừng ngay lập tức dẫn theo

con trai đến, để rồi từ đó chẳng bao giờ còn ra được nữa…”.

“Chú Quan, nhanh lên!” Đúng lúc đó, Cổ Liên đã lùi đến bên cửa gọi to Quan Ân đang đứng gần đó.

“Xẹt” một tiếng, que diêm cháy sáng trong tay Quan Ân nhanh chóng ném về phía bộ xương.

“Phừng”, mặt đất bị đổ xăng lập tức bùng cháy dữ

dội, thoáng chốc đã bao trùm hoàn toàn bộ xương và hài cốt tiền thân của nó trong biển lửa.

“Chạy mau!” Quan Ân lao đến ôm Cổ Liên chạy ra khỏi tầng hầm.

“Thế nào? Liệu nó đã chết chưa?” Ra ngoài Đàn Hương Lâu, anh đứng trên con đường tối om thở dốc.

“Chú Quan!” Bỗng, Cổ Liên túm chặt tay áo Quan Ân, mặt tái mét nhìn lên không trung.

“Sao vậy?” Chưa kịp có bất cứ phản ứng gì, Quan Ân đã bị một trận gió âm ào ạt thổi ngã, đầu đập mạnh vào tường ngất lịm.

“Chú Quan!” Cổ Liên hét lên, liền đó bị bộ xương đang bay lơ lửng trong không trung đẩy bắn vào tường.

“Nha đầu thối! Ta đã đánh giá thấp ngươi rồi.” Bộ xương giơ những móng vuốt đen sì lên bổ về phía đầu Cổ Liên.

“Cứu tôi với…” Cổ Liên sợ hãi nhắm chặt mắt chờ đợi cú đánh trí mạng.

“Á…” tiếng kêu thảm thương vang lên, song nó lại

phát ra từ bộ xương. Cảm thấy kỳ quái, Cổ Liên từ từ hé mắt ra. Một kết

giới màu xanh lam đang bao chặt cô bé ở bên trong. Bộ xương vừa rồi còn

xưng hùng xưng bá giờ đã bị lớp sương kết giới màu xanh lam đánh cho vỡ

vụn, rải rác từng mảnh dưới nền đất, hoàn toàn bất động.

“Ha ha, sức mạnh của Lam Liên tiên nữ quả nhiên

không thể xem thường!” Giọng nói bất chợt vang lên giữa không trung. Cổ

Liên hiếu kỳ ngước mắt lên nhìn. Một chàng trai trông cực kỳ quyến rũ

với làn da trắng như tuyết, môi đỏ như son, cùng đôi mắt phượng trong

veo dịu dàng từ từ đáp xuống: “Lâu rồi không gặp, Lam Liên tiên nữ”.

“Chú là ai?” Cổ Liên ngây ngốc nhìn chằm chằm con người tuyệt đẹp trước mắt.

“Ha ha, ta là Hạo Đan, Bạch Hạo Đan.” Chàng trai

một tay đỡ Cổ Liên dậy, tay kia phất một cái, nắm xương tàn trên nền đất tức khắc hóa thành lớp khói mỏng tan biến vào khoảng không. Trên nền

đất còn trơ lại một mảnh vỡ màu đen trông như thủy tinh.

“Đó là gì vậy?” Cổ Liên chỉ mảnh vỡ hỏi.

“Đó là mảnh sứ oán hận.” Hạo Đan đưa tay lên

không trung, mảnh sứ màu đen kia liền bay vèo đến, đáp gọn xuống lòng

bàn tay ấy: “Đây vốn là một mảnh của chiếc bình ngọc pháp bị vỡ của Quan Âm. Nó đã hấp thu nộ khí cô phát tỏa từ kiếp trước rồi ngưng tụ lại mà

thành”.

“Ý chú là chú Quan Ân?” Cổ Liên nghiêng đầu ngắm nghía mảnh sứ.

“Ha ha, cô còn nhỏ quá, ta có nói cô cũng không

hiểu. Thôi cô mệt rồi, ngủ đi.” Hạo Đan nhẹ nhàng lướt tay qua mắt Cổ

Liên, lập tức cô bé dựa đầu vào vai mình ngủ thiếp đi. Bế Cổ Liên trong

tay, Hạo Đan cười nhạt: “Cuối cùng cũng lòi đuôi cáo rồi sao? Ta vẫn

muốn xem cái kẻ bản lĩnh to lớn đến cả Ngọc Hoàng Thượng Đế và Phật Tổ

đều không bói ra được này rốt cuộc là ai!”.

Cúi đầu nhìn mảnh sứ oán hận màu đen trên tay,

Hạo Đan bất giác nhíu mày. Chỉ có gỗ đàn hương tím loại đặc thù mới hút

máu người làm thức ăn, rồi tạo ra những hoa văn đẹp nhất thế gian. Nhưng điều này là những ghi chép cơ mật trong Dao Hoa cung, sao lại lưu

truyền vào nhân gian? Lẽ nào…

Một trận gió thổi tới, con đường u tối chẳng còn lấy một bóng người, màn đêm đã che khuất toàn bộ sự việc vừa xảy ra…

Kết thúc

Trận hỏa hoạn kỳ lạ rất lớn đã thiêu rụi một phần ba Đàn Hương Lâu. Tuy lính cứu hỏa đến dập lửa kịp thời, ngọn lửa không thể lan ra các cửa hàng khác quanh đó, nhưng chẳng ai hiểu ngọn lửa kỳ

lạ này phát sinh từ đâu. Tiếp đó, vào đêm thứ ba sau khi Đàn Hương Lâu

bị cháy, Trần Thục Nghiêm cũng tự tử trong nhà giam. Lạ lùng nhất, thứ

cắm sâu vào ngực ông ta không phải dao cũng chẳng phải kiếm, mà là một

cây gậy gỗ đàn hương vừa dài vừa thô. Không ai biết cây gậy đã vào phòng giam bằng cách nào… Vài ngày sau, các phương tiện truyền thông nổ ra

một tin tức động trời rằng “Ông chủ Đàn Hương Lâu vừa bị thiêu cháy đã

tham ô gần một tỷ đồng và giết chết những sinh viên không may biết được

để bịt đầu mối”.

“Chát” một tiếng, tờ báo đập mạnh xuống bàn, Quan Ân cầm tách trà trước mặt lên nhấp một ngụm, trầm tư nhìn Cổ Liên đang

ngon lành chén bánh ngọt bên cạnh: “Liên Liên, rốt cuộc hôm đó sau khi

chú bị ngất đã xảy ra chuyện gì?”.

“Chú Quan, không phải cháu nói đến tám