Snack's 1967
Liên Hoa Yêu Cốt

Liên Hoa Yêu Cốt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325163

Bình chọn: 8.5.00/10/516 lượt.

gian còn lại chỉ đủ để nó che

giấu thân xác mình chứ không kịp mang đi được”.

“Chú vẫn chưa hiểu, điều này liên quan gì tới việc chúng ta hiện giờ cần đi đâu?” Quan Ân nhíu mày.

“Tất nhiên là có rồi! Lúc này đã gần hai giờ, chú cho rằng bộ xương đó rỗi việc mà đi tham quan tòa nhà văn phòng của các chú chắc!” Cổ Liên cười khẩy liếc xéo Quan Ân.

“Cháu cho rằng nó không còn ở Sở Cảnh sát nữa

rồi?” Quan Ân giật mình, bất giác quay sang nhìn Cổ Liên vẻ thú vị:

“Thật không hổ là thần đồng kinh doanh, quả nhiên suy nghĩ thấu đáo”.

“Chú quá khen, nhưng chúng ta mau đến hang ổ của nó chờ nó đến đã.” Cổ Liên nở nụ cười đắc ý.

“Cháu chắc chắn nó ở đó?” Quan Ân quay đầu xe hướng về phía Đàn Hương Lâu.

“Đó là nơi nó trú ngụ, nó chắc chắn sẽ quay về!” Trong mắt Cổ Liên ánh lên vẻ tự tin…



Đàn Hương Lâu tổng cộng có năm tầng. Từ tầng một

đến tầng ba là phòng trưng bày, tầng bốn là phòng nghỉ nội bộ dành cho

nhân viên, khách thông thường không được lên, còn tầng hầm dưới cùng thì cấm ngặt đối với toàn bộ người trong Đàn Hương Lâu, ngoài ông chủ Trần

Thục Nghiêm, gần như không có người thứ hai được phép vào. Hôm qua khi

cảnh sát Hồng Kông tiến hành điều tra, bức màn bí mật của tầng hầm này

mới lần đầu được vén lên trước mắt mọi người.

Một cây đàn hương đại thụ đứng sừng sững kiêu

hãnh ngay chính giữa tầng hầm. Hàng trăm cành nhánh chen chúc vươn khắp

gian phòng. Lớp đất dưới gốc cây màu đỏ tươi tựa máu. Đào lớp đất ấy

lên, cảnh sát phát hiện được năm bộ xương khủng khiếp đến mức dựng tóc

gáy. Vì vậy sau khi giám định pháp y sơ qua, toàn bộ các nhân viên nhanh chóng rời khỏi đó. Rồi đến cả viên cảnh sát phụ trách bảo vệ hiện

trường cũng quá khiếp sợ nên chẳng dám ngồi lại ở dưới hầm mà chạy đến

chỗ cửa hàng tạp hóa kế bên qua đêm. Vì lý do đó, Đàn Hương Lâu bị bỏ

trống đến bây giờ.

Trong tầng hầm, bóng tối dày đặc không có lấy một tia sáng. Cây gỗ đàn hương màu tím khổng lồ vươn khắp những cành nhánh

thô dài hết sức ma quái, giống như các móng vuốt quỷ đang xòe rộng chờ

đợi con mồi.

“Rắc, rắc, rắc…” Từ xa bất chợt vọng tới tiếng

những khúc xương ma sát vào nhau, đang tiến dần về phía tầng hầm. “Cạch” một tiếng, cánh cửa hầm vốn được khóa chặt từ bên trong bỗng tự động mở ra một cách nhẹ nhàng. Một bộ xương trắng hếu lướt nhẹ vào trong, trên

vai vác thêm một bộ xương khác đã khô vàng, kèm theo mùi hôi thối nồng

nặc.

“Đến rồi hả?!” Giữa không gian yên lặng của tầng

hầm đột nhiên vọng tới giọng nói dịu dàng. Rõ ràng bộ xương không nghĩ

có người ở đây nên giật mình quay lại, hai hốc mắt đen ngòm lóe lên

những tia kinh ngạc.

“Là ngươi?” Giọng thâm u vang lên, khiến người ta không lạnh mà rợn tóc gáy.

“Hóa ra mày biết nói.” Cổ Liên bước tới từ đằng

sau thân cây: “Vậy chắc mày có thể cho tao biết mày giấu hài cốt chị

Linh Lan ở chỗ nào chứ?”.

“Triệu Linh Lan hả?” Bộ xương khẽ khàng đặt hài

cốt cũ của nó xuống sàn: “Ha ha, con bé ấy và ta lúc sinh thời rất có

duyên, cho nên ta đã đặc cách ưu đãi nó, để hài cốt của nó và loại gỗ nó yêu thích nhất vĩnh viễn ở bên nhau!”. Bộ xương bước đến rồi vuốt ve

chỗ cành cây ở gần gốc, sau đó nở nụ cười vô cùng hạnh phúc: “Xem này,

nó ở đây!”.

“Chị Linh Lan…” Trong thoáng chốc, Cổ Liên hoàn

toàn choáng váng. Trên cành cây, một bộ xương nhỏ nhắn bị gắn chìm vào

trong thân cây, trông tự nhiên như thể được sinh ra từ đó: “Vì sao? Sao

lại làm thế với chị ấy?”. Cuối cùng cũng đã hoàn hồn, Cổ Liên giận dữ

thét lên.

“Bởi nó và ta kiếp trước duyên tình quá nặng,

chúng ta có chung một niềm đam mê điêu khắc, cùng một sự yêu thích đối

với đàn hương, thậm chí đều chết khi chưa đầy hai mươi lăm tuổi!” Bộ

xương vuốt ve hài cốt của Linh Lan, hai hốc mắt ánh lên vẻ dịu dàng.

“Là do mày giết chị ấy!” Mắt Cổ Liên tóe lửa:

“Đáng lẽ chị ấy sẽ có một tiền đồ rộng mở, một cuộc sống tươi đẹp và một tương lai hứa hẹn. Vậy mà tất cả những điều đó đều bị lòng ích kỷ của

mày hủy diệt một cách tàn nhẫn!”.

“Ha ha ha…” Bộ xương phá lên điệu cười gớm ghiếc, loáng một cái đã xẹt tới trước mặt Cổ Liên, cách cô bé chưa đầy nửa

mét. Ánh sắc lạnh tỏa ra từ hai hốc mắt của nó khiến toàn thân cô bé

cứng đơ: “Này cô bé, ngươi không phải một người phàm bình thường sao? Có hứng nghe câu chuyện của ta chăng? Chẳng lẽ ngươi không muốn biết lý do ta bắt năm người kia phải chết à?”.

“Được, mày nói đi!” Cổ Liên cố tỏ vẻ điềm tĩnh, lặng lẽ lùi ra sau một chút.

“Kiếp trước tên ta là Trần Yên, còn Đàn Hương Lâu cổ xưa này là do tổ tiên chúng ta truyền lại. Đến triều Đại Thanh, cũng là thời của ông nội ta, việc kinh doanh của Đàn Hương Lâu bắt đầu xuống dốc. Ông nội ta rất say mê điêu khắc, mê đến điên cuồng. Ông có thể

không ăn không uống chứ không thể không có đàn hương. Đến khi ta năm

tuổi, ông bắt đầu tự tay uốn nắn chỉ dạy ta điêu khắc…”

“Ông nội của mày thật hiền từ.” Cổ Liên nhận xét, song ánh mắt lại liếc chừng động tĩnh của Quan Ân núp trong bóng tối.

“Hiền từ? Ha ha, làm gì có!” Hốc mắt bộ xương lóe lên ánh nhạo báng: “Ông vốn chưa bao giờ ưa các cô gái, vậy mà riêng

v