
ấy không ngôn ngữ nào có thể diễn tả thành lời.
Mạnh Điệp Vũ cười lạnh nói: “Tôi không biết, ban đầu Vô Thiện đại sư cũng chỉ nói như thế với cô cô tôi thôi.”
Vô Thiện đại sư? Sư phụ? Thường Hy lại một lần nữa ngây ngẩn cả người, há miệng hỏi: “Chuyện tình có liên quan đến chân mệnh thiên nữ là do Vô Thiện đại sư nói sao?”
Mạnh Điệp Vũ gật đầu một cái, tựa hồ không chút nào phát hiện ra dị thường của Thường Hy, lại nói tiếp: “Ban đầu khi cô cô biết nam nhân muốn lấy chân mệnh thiên nữ thì cả đời phải trung trinh như một cũng hơi cảm thấy do dự. Nhưng đến tột cùng cô cô nghĩ như thế nào tôi không biết được, bởi vì sau đó bệnh tình của cô cô rất nghiêm trọng, chỉ sợ trong di chúc cũng không có nói đến.”
Thường Hy cảm giác trong đầu mình loạn loạn, quay lại nhìn Mạnh Điệp Vũ, hỏi: “Tại sao cô lại nói cho tôi biết những thứ này? Chỉ sợ cũng không có ý tốt đẹp gì!”
“Không sai, tôi là không có ý tốt. Tại sao biểu ca lại đối với cô tốt như vậy? Tại sao biểu ca lại nói với tôi rằng huynh ấy dụng tâm đi thích cô? Tại sao người đến trước là tôi mà biểu ca lại cố tình cứ đi thích cô? Tôi không cam lòng, tôi đau đớn cũng muốn cô phải gánh chịu theo!” Mạnh Điệp Vũ không chút nào lùi bước hướng Thường Hy nói lớn, tròng mắt lóe lên nhè nhẹ lệ quang.
Thường Hy nhìn Mạnh Điệp Vũ, thấy sự luống cuống của nàng ta, tuyệt vọng của nàng ta, trong lòng nhất thời nổi lên sóng lớn, chẳng nhẽ Tiêu Vân Trác thật sự nói rằng hắn dụng tâm đi thích nàng sao? Thời điểm nghe được câu nói này, tất cả lo lắng, tất cả bi thương của Thường Hy đều theo gió mà bay đi. Chân mệnh thiên nữ thì thế nào? Chẳng lẽ chân mệnh thiên nữ sẽ có ba đầu sáu tay hay sao? Chân mệnh thiên nữ có thể giúp Tiêu Vân Trác đi lên ngôi vị Hoàng đế, chẳng lẽ một thân bản lĩnh của nàng thì không thể hay sao?
Ngu Thường Hy… Ngươi không thể lùi bước, ngươi không thể sợ hãi, ngươi không có lựa chọn. Chỉ vì tình yêu của ngươi, chỉ vì người yêu của ngươi, ngươi phải xông về phía trước, quản cái chân mệnh thiên nữ khỉ gió gì!!! Nàng từ nhỏ đã học văn thao võ lược, học bày binh bố trận, học kỳ môn độn giáp, chỉ vì sư phụ nàng nói qua nàng mang số mệnh long tình phượng cảnh thiên hạ chi mẫu. Chẳng nhẽ một thiên hạ chi mẫu lại đi sợ hãi chân mệnh thiên nữ sao?
Ngu Thường Hy, ngươi phải có lòng tin với bản thân mình, ngươi phải biết rằng ngươi cũng có bản lĩnh ngạo thị thiên hạ này!
Mạnh Điệp Vũ nhìn khuôn mặt của Thường Hy, đột nhiên cảm thấy mình có chút buồn cười, chẳng lẽ đến kích thích Ngu Thường Hy thì nàng sẽ trở nên vui vẻ sao? Trên thế giới này sẽ chỉ nhiều thêm một người thương tâm mà thôi!
“Ngu Thường Hy, tôi rất hâm mộ cô, thật rất hâm mộ cô!” Mạnh Điệp Vũ nhìn Thường Hy nói, trong thanh âm đã không còn chút nào kích động cùng phẫn nộ như lúc trước nữa, chỉ nghe trong đó một chút ưu thương và lạnh nhạt.
Thường Hy sửng sốt, hỏi: “Hâm một tôi cái gì? Cô là đại tiểu thư cao cao tại thượng, cháu gái tiên Hoàng hậu, biểu muội của Thái tử gia, ai dám coi thường cô? Cô đứng ở đâu đều là tiêu điểm làm người ta chú ý, tôi chỉ là một cung nữ nho nhỏ, là một nô tỳ, có cái gì đáng để hâm mộ? Biểu tiểu thư thật là đang nói chuyện cười!”
“Cô sai rồi, những thứ đó chẳng qua chỉ là mây khói thoáng qua. Một nữ nhân quan trọng nhất là tìm được một nam nhân yêu thương mình cả đời. Tôi muốn gả cho biểu ca cũng chỉ là vì suy nghĩ rằng biểu ca sẽ vì cô cô mà đối tốt với tôi, đời này có thể an ổn sống mà hô phong hoán vũ. Từ nhỏ tôi đã biết, nam nhân như biểu ca, huynh ấy gánh vác cả giang sơn rộng lớn này cho nên không thể nào chỉ có một nữ nhân, vì vậy tôi chưa bao giờ nghĩ một mình độc chiếm biểu ca. Nhưng là tối hôm qua, biểu ca cư nhiên nói với tôi huynh ấy muốn bảo vệ cô cả đời, lúc ấy tôi mới biết thì ra trong lòng biểu ca cũng có một thứ gọi là yêu, chẳng qua là từ trước đến nay chưa gặp đúng người khiến huynh ấy động tâm mà thôi.
Tôi đã nói với biểu ca, tôi quyết định từ bỏ ý nghĩ gả cho huynh ấy. Trước kia có thể chịu đựng biểu ca có nhiều nữ nhân, đó là bởi vì biểu ca chưa từng để nữ nhân ở trong lòng. Tôi là biểu muội của huynh ấy, tình cảm so với nữ nhân khác sâu đậm hơn một chút, tôi đây liền thỏa mãn. Nhưng là bây giờ biểu ca đã thích cô, tôi đi dùng hết biện pháp để gả cho huynh ấy thì có ý nghĩa gì chứ? Tâm của huynh ấy không phải vẫn yên bình không gợn sóng như trước nữa rồi, cuối cùng lại chỉ khiến cho huynh ấy nghĩ rằng tôi là một nữ nhân không từ thủ đoạn để đạt được mục đích thôi.
Tôi cũng có tự ái của mình, chẳng qua là trước kia tôi chưa bao giờ chân chính đi nhìn thẳng vào tự ái ấy, bởi vì trong tiềm thức của tôi, vì một nam nhân tôi đã đem tự ái của mình dẫm xuống dưới chân. Nhưng là tối hôm qua lời biểu ca nói đã khiến tôi hiểu ra một chuyện, biểu ca nằm ở giữa trung tâm quyền lực, không ngừng bị kẻ khác toan tính, tình thế lúc nào cũng như ngàn cân treo sợi tóc nhưng lại còn có thể dụng tâm đi yêu một nữ nhân, muốn bảo vệ nàng ta suốt đời, vậy thì Mạnh Điệp Vũ tôi tại sao lại không thể tìm được một nam nhân yêu mình thật lòng? Nếu như không tìm thấy